Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ ráng nhịn cười, tiến lên VỖ VỖ vai Vu Tiểu Manh rồi nói đùa: “Không cần phải câu nệ như vậy đâu, anh ấy đâu có ăn thịt người.”


Tuy nhiên, khi cô ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, cô thấy khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh như băng.


Toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo giống như diêm vương khiến người ta sợ hãi.


Cô bèn hắng giọng: “Tư Mộ Hàn à, anh đừng có làm bộ mặt lạnh lùng đó nữa, doạ người ta sợ rồi kìa.”



Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống nhìn cô với vẻ bình thản, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.


Nguyễn Tri Hạ mím môi cười cười: “Không thể cười một cái được à?”


Tư Mộ Hàn lắc đầu: “Không thể”


Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, đúng là chẳng đáng yêu chút nào.


Vu Tiểu Manh nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình, không hiểu sao lại cảm thấy như bị ăn cẩu lương vậy.


Khóe miệng cô ấy giật giật, liếc mắt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm đang nằm trên giường.




Không biết có phải là ảo giác không mà cô ấy thấy rõ ràng là khoé miệng của anh ấy cũng hơi giật giật.


Cô ấy mừng rỡ bước tới: “Thiếu Khiêm?”


Lãnh Thiếu Khiểm từ từ mở mắt, nhìn Vu Tiểu Manh, rồi lại nhìn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, bộ não của anh ấy hơi tạm dừng.


Có vẻ như anh ấy vẫn chưa hồi phục tinh thần.


Tư Mộ Hàn nhìn thấy Lãnh Thiếu Khiêm đã tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.


Anh kêu lên: “Lão Tứ, em thấy sao rồi, vẫn ổn chứ?”


Lãnh Thiếu Khiêm mở miệng định nói gì đó nhưng lại phát hiện cổ họng khô không khốc.


Mãi một lúc sau, Lãnh Thiếu Khiểm mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Anh ba, em bị sao vậy?”


Tư Mộ Hàn sửng sờ rồi vội hỏi: “Lão Tứ, em không nhớ gì à?”


Lãnh Thiếu Khiểm lắc đầu, nghi ngờ nhìn anh: “Nhớ cái gì?”


Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi sững lại, sau đó xoay người đi ra ngoài gọi bác sĩ.


Bác sĩ đã kiểm tra Lãnh Thiếu Khiêm và phát hiện rằng Lãnh Thiếu Khiêm bị mất trí nhớ tạm


thời.


Anh ấy không nhớ những gì đã xảy ra vào ngày trước khi xảy ra tai nạn.


Bác sĩ nói với Tư Mộ Hàn rằng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, sau một thời gian, anh ấy sẽ tự mình nhớ ra.


Khi Lãnh Thiếu Khiêm biết tin mình bị tai nạn ô tô, còn mê man cả một đêm thì kinh sợ vô cùng.


“Em còn tưởng em vừa mới ngủ một giấc thôi chứ?


Lãnh Thiếu Khiêm dựa vào đầu giường, cảm giác được toàn thân đau nhức, đầu cũng đau nhức, lúc này mới xác định rằng mình đã gặp tai nạn xe cộ, không hiểu sao bị mất trí nhớ một ngày.


Tư Mộ Hàn áy náy nói: “Lão Tứ, lần này làm liên lụy em rồi.”


Lãnh Thiếu Nhiễm không thích nghe những lời này.


Anh ấy trợn mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh ba, anh nói cái gì vậy? Có còn là anh em không hả?”


Tư Mộ Hàn mỉm cười, không nói gì nữa.


Thấy vậy, Lãnh Thiếu Khiêm nhếch miệng với vẻ hài lòng, vô tư nói: “Anh ba, em như vậy có được tính là tai nạn lao động không?”


Tư Mộ Hàn không có gì để nói: “Cho phép em nghỉ một tháng”


Lãnh Thiếu Nhiễm cười ngoác miệng: “Vậy thì cảm ơn anh ba đã thông cảm.”


Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ này của Lãnh Thiếu Khiểm thì lắc đầu.


Thấy anh ấy vẫn còn nói đùa được nên thầm thở phào nhẹ nhõm.


May mà lão Tử không bị nặng, nếu không cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.


Sau đó Lãnh Thiếu Khiêm mới phát hiện ra sự tồn tại của Nguyễn Tri Hạ, ngay lập tức đầu lưỡi đẩy quai hàm, nhìn cô bằng ánh mắt độc ác.


“Anh ba, sao anh lại đưa cô ta tới đây?”


“Anh kêu cô ta đi đi, chỉ cần nhìn thấy cô ta là em bực bội rồi.”


Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, khó hiểu hỏi: “Hình như anh rất căm ghét tôi?”


Cô nhớ rõ lần trước khi ở M.S, anh ấy cũng tỏ vẻ kinh tởm khi nhìn thấy cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK