Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Phong Hướng Dương lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm, nhìn thẳng vào Lộ Nhất Nhất, nói: "Là như vậy đúng không?"


Lộ Nhất Nhất đỏ mặt, lắc đầu: "Em... em không biết."


Phong Hướng Dương cau mày, tỏ vẻ không hiểu: "Em không biết à, anh cũng không biết."



Anh ta chẳng thể nói được cảm giác dành cho Lộ Nhất Nhất là gì. Hai mươi bốn năm trên đời, anh ta chưa từng tiếp xúc thân mật với cô gái nào giống vậy.


Lúc đầu, cô ấy giống như keo dán chó làm cách gì cũng không gỡ ra được, cứ thể đi theo sau mông anh ta, nói nhất quyết phải làm bạn gái của anh ta.


Lâu dần, anh ta cảm thấy vậy cũng khá ổn, dù sao anh ta chẳng thua thiệt gì.


Thế là hai người quen nhau.


Quen nhau một tháng, đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với cô gái này ở khoảng cách gần như vậy. Môi của cô mềm nhũn, tựa bông, anh ta rất thích.


Nếu có thể, anh ta vẫn muốn “ăn” nữa. Vậy là anh ta hỏi cô ấy: "Còn chia tay nữa không?"




Lộ Nhất Nhất nhìn chàng trai trong trẻo như ánh mặt trời lại chẳng thích cười này, nhịp tim không kiềm được mà tăng tốc.


Cô cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Không... không chia tay nữa."


Anh ta hôn cũng hôn cô ấy rồi, hẳn là có thích cô nhỉ?


Phong Hướng Dương lại đút hai tay vào túi, đôi mắt trong vắt lạnh lùng nhìn cô ấy: "Vậy đi thôi."


Lộ Nhất Nhất nhìn thấy Phong Hướng Dương lại đút tay vào trong túi, im lặng cắn môi.


Anh không tính nắm tay cô sao?


Tâm trạng của Lộ Nhất Nhất lại hạ xuống, nơi khóe mắt, cô ấy vô tình nhìn thấy bên cạnh suối phun nhân tạo, người đàn ông kia vẫn còn đang ôm hôn người phụ nữ.


Lộ Nhất Nhất không kiềm được mà đỏ mặt.


Trời ạ.


Hai người họ không mệt sao? Sao có thể hôn lâu như vậy chứ?


Cô và Hướng Dương mới hôn chưa tới một phút thôi đã thấy cổ ê ẩm, đau mỏi rồi.


Phong Hướng Dương thấy Lộ Nhất Nhất vẫn còn chưa đi, ánh mắt tiếp tục dán lên người đối tình lữ đang hôn môi kia thì không khỏi sững sờ.


Có phải cô ấy cảm thấy anh ta hôn quá nhanh, không kéo dài được như đôi tình nhân kia không?


Nghĩ tới đây, Phong Hướng Dương bỗng thấy hơi bất mãn. Anh ta cho rằng vừa này là lần đầu tiên nên mới chóng vánh như vậy, lần kế tiếp, anh ta có thể hôn cô càng lâu.


Thời điểm Lộ Nhất Nhất sắp không nhịn nổi nữa, Phong Hướng Dương lại hơi lúng túng tiến lên, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay Lộ Nhất Nhất, trực tiếp kéo cô ấy đi.


Lộ Nhất Nhất cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của Phong Hướng Dương, trong tim như có chú nai con chạy loạn, đập thình thịch liên hồi.


Aaa!


Hướng Dương chủ động nắm tay cô ấy.


Lộ Nhất Nhất kích động suốt cả chặng đường.


Khóe mắt Nguyễn Tri Hạ thấy vừa nãy có người nhìn cô và Tư Mộ Hàn hôn môi thì vô thức đẩy Tư Mộ Hàn ra, sau đó láo liên ngó khắp bốn phía.


Dưới khung cảnh tối đen như mực, cô chẳng nhìn thấy người đi đường nào cả.


Tư Mộ Hàn đang hôn ngon lành thình lình bị Nguyễn Tri Hạ đẩy ra thì bất mãn lắm, lập tức dùng tay chộp lấy hai má của cô, kéo cô vào nụ hôn sâu thứ hai.


Nguyễn Tri Hạ vất vả lắm mới có cơ hội thở dốc, kết quả Tư Mộ Hàn lại hôn tiếp.


Cô câm lặng, dùng sức đẩy Tư Mộ Hàn ra, trừng mắt nhìn anh: "Đủ rồi."


Tư Mộ Hàn không nói gì, hai mắt dán chặt lên đôi môi nửa khép của cô, lại bưng lấy mặt cô, cúi người xuống, phủ môi mình lên môi cô lần nữa.


Nguyễn Tri Hạ tiếp tục đẩy ra, nhưng Tư Mộ Hàn như đã hóa điên.





20220330061053-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK