Quan Diêm ngồi ở phía trước, thông qua kính chiếu hậu quan sát mợ chủ nhà mình, trong lòng cậu ta vô cùng kính sợ cô.
Tính ra, không phải cậu chủ, mà mợ chủ mới là người đáng sợ nhất.
Cậu chủ chỉ làm đúng một lần rồi thôi, nhưng mợ chủ sẽ khiến bạn sống không bằng chết.
Cải cô Tử Nhu gì đó, sợ là bị tức chết khiếp luôn rồi.
Quần áo bị cắt thành như vậy, có thể lết ra khỏi trường đại học hay không cũng là một vấn đề lớn đấy. Chỉ sợ lúc này cô ta đang trốn trong một góc nào đó khóc hu hu cũng nên.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ xả giận xong rồi, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là chưa được bao lâu, mặt mày cô lại xụ xuống, rầu rĩ không vui nhún vai, bộ dạng uể oải lắm.
Tư Mộ Hàn thấy cô như vậy, tâm trạng cũng hạ xuống theo.
“Còn chưa hết giận hả? Nếu không thì đợi về tới nhà lại dạy cô ta thêm một bài học?”
Tư Mộ Hàn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ bắt người phụ nữ kia dập đầu mấy cái, cắt hư quần áo của cô ta thôi thì thật sự là quá mức nhân từ rồi.
Nếu để anh ra tay, cô ta không tàn cũng phải nằm viện vài tháng.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy câu hỏi của Tư Mộ Hàn thì có hơi ngẩn người, vội vàng trả lời: “Không phải, không cần.”
Cô không vui không phải bởi vì chưa xả hết cơn giận, chỉ là cảm thấy để vụt mất cơ hội vào Hoa Khê thực tập nên có hơi tiếc nuổi thôi.
Tư Mộ Hàn nắm lấy tay cô vuốt ve, hai mắt nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Vậy là vì cái gì?”
Sau đó, anh dường như nghĩ tới chuyện gì, lại nói thêm: “Không lấy được giải nhất nên em cảm thấy rất thất vọng à?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, lắc đầu: “Không phải”
“Với em mà nói, giải nhất chỉ đơn giản là có thêm mấy chục nghìn tệ tiền thường thôi, thứ em muốn là cơ hội duy nhất được vào Hoa Khê thực tập cơ”
Thông báo tuyển dụng nhà thiết kế của Hoa Khê cực kỳ khắt khe, không phải bạn học ở một ngôi trường danh tiếng là có thể dễ dàng tiến vào Hoa Khê.
Mỗi năm Hoa Khế chỉ thông báo tuyển dụng đúng một nhà thiết kế, hơn nữa yêu cầu còn
cực kỳ cao.
Vất cả lắm cô mới chờ được cơ hội bước vào Hoa Khê thực tập, cuối cùng lại hụt mất.
Khó trách tâm trạng của cô không tốt, dù sao thì có thể làm việc ở Hoa Khề chính là ước mơ của cô đó.
Nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói muốn tiến vào Hoa Khê để thực tập, trong mắt Tư Mộ Hàn thoáng hiện vẻ lạ thường khó mà phát hiện ra.
Anh duỗi tay vuốt ve đầu có một chút, lãnh đạm an ủi: “Đừng nản chí vội, không chừng mọi chuyện sẽ có biến chuyển?”
“Chỉ mong là vậy.”
Nguyễn Tri Hạ nhún vai, không ôm quá nhiều kỳ vọng.
Dù sao thì cơ hội duy nhất đã được trao cho Tô Văn, không có khả năng lại phá lệ để lại cho cô đâu nhỉ.
Trước giờ, quy định của Hoa Khê sẽ không thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ vẫn buồn bã rầu rĩ lắm, tâm trạng chẳng tốt hơn chút nào.
Tư Mộ Hàn thấy vẻ mặt buồn bực không vui của Nguyễn Tri Hạ, trong đôi mắt âm trầm thoáng hiện nét lạnh lùng, sau đó lập tức biến mất.
“Quan Diêm, không về biệt thự nữa, quay xe tới Hối Cảnh”
Tư Mộ Hàn ra lệnh cho Quan Diêm.
Tài xế nghe lệnh, lập tức quay đầu xe, chạy về phía con đường dẫn tới Hối Cảnh.
Bốn phía Hàng Thành bao quanh bởi hồ nước, còn là hồ thiên nhiên xanh biếc trong veo, là cảnh đẹp vô cùng đặc sắc của Hàng Thành.