Bộ đồ ngủ bằng lụa màu nâu mặc trên người đàn ông càng làm tôn lên dáng người của anh, hai chiếc cúc ở trên cùng không cài để lộ ra cơ thể rắn chắc và xương quai xanh cường tráng.
Anh tựa vào đầu giường, không hề để ý gì mà chỉ nghịch điện thoại di động.
Nguyễn Tri Hạ nuốt nước miếng, có lẽ là do cô đã nhìn thấy dáng người của anh, cô có thể cảm nhận được làn da rắn chắc dưới lớp quần áo kia khiến cho người khác không chịu được mà sôi sục huyết quản.
Thật sự khó có thể tưởng tượng được rằng một người bị tật ở chân lại có thể có được một thân hình hoàn hảo đến nhường ấy.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy đàn ông không nên quá thần thánh hóa.
Nhớ đến sự mạnh mẽ của Tư Mộ Hàn khi ôm cô, rất có lực, như thể anh đã từng luyện võ
vậy.
Tư Mộ Hàn vô tình nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ngây ngốc ở cửa phòng tắm, bèn đặt điện thoại xuống.
Nhìn cô: “Còn đứng thất thần ở đó làm gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng định thần lại và mỉm cười: “Không có gì.”
Cô bước tới và leo lên giường.
Tư Mộ Hàn vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Nguyễn Tri Hạ vô thức kéo cổ áo của cô, nhìn Tư Mộ Hàn với đôi mắt vô tội như một con cừu nhỏ: “Làm gì?”
“Sấy tóc.”
Tư Mộ Hàn cúi người lấy máy sấy tóc trên bàn cạnh giường ra và cắm vào ổ điện.
Nguyễn Tri Hạ nhìn máy sấy tóc trong tay Tư Mộ Hàn thì khuôn mặt đỏ bừng, thật là xấu hổ, vậy mà lại hiểu lầm rằng Tư Mộ Hàn định làm gì đó với cô.
Tư Mộ Hàn thấy cô vẫn ngồi đó thì nhíu mày không vui nói: “Lại đây, tôi sấy cho cô.”
Nguyễn Tri Hạ bước tới và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Cô hơi xấu hổ quay đầu lại, định lấy máy sấy tóc trên tay Tư Mộ Hàn và nói: “Để tôi tự làm.”
Tư Mộ Hàn ấn đầu cô rồi quay mặt cô qua chỗ khác và nói bằng giọng cấm cãi: “Đừng nhúc nhích.”
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống và không hề nhúc nhích.
Tư Mộ Hàn bật máy sấy tóc lên, dùng tay chặn chỗ thông hơi, thử nhiệt độ để bảo đảm không làm bỏng người phụ nữ, sau đó từ từ đưa lỗ thông hơi đến mái tóc mềm mại của cô.
Đôi tay khéo léo của anh vén mái tóc đen như rong biển của người phụ nữ lên, sấy rất điêu luyện.
Động tác của anh nhẹ nhàng đến nỗi thậm chí Nguyễn Tri Hạ không thể cảm nhận được rằng anh đang chạm vào tóc cô.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được mái tóc mềm mại của người phụ nữ lướt qua kẽ tay, trái tim anh như mềm đi và rối tung lên.
Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại đối xử nhẫn nại với một người phụ nữ như vậy.
Sấy tóc cho cô và tự mình hầu hạ cô tắm rửa.
Trước đây anh khinh thường làm bất cứ điều gì cho bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng bây giờ anh lại rất thích làm bất cứ điều gì cho người phụ nữ nhỏ bé này.
Đương nhiên điều anh thích nhất là giúp cô cởi quần áo.
Khi nhìn thấy kiệt tác của cô thì giống như ve sầu thoát xác, để lộ làn da trắng như sứ, anh cảm thấy thân hình đó thật là hoàn mỹ đến mức không thể tả được.
Nếu có thể ghi dấu ấn của riêng mình trên làn da trắng nõn ấy thì tốt biết bao.
Bất chợt đầu ngón tay của anh lướt qua chiếc cổ thon thả và trắng ngần của người phụ nữ.
Nhẹ nhàng như mang theo một luồng điện khiến cho thân thể của Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà run lên, cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ không hài lòng: “Anh làm gì vậy?”
Tư Mộ Hàn tỏ vẻ khó hiểu, tắt máy sấy tóc và hỏi cô: “Sao vậy? Làm cô đau à?”
Vẻ mặt của anh nghiêm túc đến mức khiến Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, tên đàn ông này không biết thật hay đang giả bộ đây?
Vừa rồi không phải anh cố ý trêu chọc cô sao?
Nhưng thoạt nhìn thì trông anh không giống như đang giả vờ.
Nguyễn Tri Hạ trề môi, lắc đầu nói: “Không có.”
Nói xong thì quay đầu lại.
Tư Mộ Hàn cũng không hỏi cô nữa mà bật máy sấy tóc lên, tiếp tục sấy tóc cho cô.
Bên tại là tiếng máy sấy tóc ù ù, nhưng lòng Nguyễn Tri Hạ lại đang rối bời.
Cô phải thừa nhận rằng mặc dù người đàn ông này bị hủy hoại khuôn mặt nhưng anh vẫn thường trêu chọc cô đến nỗi không kìm lòng được mà tim đập thình thịch.
Thật đáng sợ.
Có phải anh là cây thuốc phiện không?