Nhịp thở của Tư Mộ Hàn liền nặng nề.
Con người anh co lại, lo lắng nhìn cô.
Lúc lâu sau anh mới nói: “Em nhìn thấy rồi?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh tức cười: “Anh hỏi tôi nhìn thấy gì rồi đúng không?”
“Là nhìn thấy anh giờ đã đứng dậy được?”
“Hay là thấy khuôn mặt anh không bị hủy hoại?”
“Hay là nhìn thấy trong một tuần mà anh biến mất, anh lại ôm một người phụ nữ khác?”
Cô cười lắc đầu nói: “Tôi thà là mình chưa từng nhìn thấy gì?”
“Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?”
“Là đứa ngốc hay là đứa đần?”
“Nhìn thấy tôi đứng trước mặt anh nói với anh tôi yêu anh nhiều ra sao, có phải anh đắc ý lắm đúng không?”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ chớp sáng, chiếu thẳng vào dáng người thẳng tắp trước mắt, cô cười mà hỏi anh: “Anh đùa vui chứ?”
Cô vừa hỏi vừa cười, trong nụ cười không có lấy một chút vui vẻ mà ngược lại ngập tràn cô đơn và trào phúng.
“Trêu đùa tôi rất vui đúng không?”
Tư Mộ Hàn nhìn vào đáy mắt không có lấy một chút ý cười của Nguyễn Tri Hạ, trong lòng dâng lên từng cơn đau nhói.
“Hạ Hạ, em hãy nghe anh giải thích, anh.”
Không để anh nói hết câu, Nguyễn Tri Hạ đã ngắt lời anh nói một cách lạnh lùng: “Giải thích cái gì?”
Cô nhìn anh, cười mỉa mai nói: “Không cần giải thích.”
“Chuyện cậu chủ Hàn anh muốn làm không cần phải giải thích cho tôi.”
Lòng cô đau đớn như bị xé toạc.
Cô đợi anh cả một tuần, anh vừa trở lại đã cho cô một “bất ngờ” lớn như thế.
Cô vui quá đi chứ.
Cô lạnh lùng nói: “Nếu như đây là cách anh trả thù thì anh thắng rồi.”
Tư Mộ Hàn không thể chịu được dáng vẻ lạnh lùng như vậy của cô, liền đưa tay ra kéo Nguyễn Tri Hạ ôm vào lòng: “Hạ Hạ, anh không phải đang trả thù.”
D)
Nguyễn Tri Hạ nghe xong cười càng bị thương hơn.
Không phải trả thù?
Thế thì là gì?
Đừng nói là yêu cô!
Cô không tin!
“Không quan trọng nữa.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Bất kể có phải là báo thù hay không, hai chúng ta cũng thanh toán xong rồi.”
Cô dùng sức đẩy Tư Mộ Hàn ra, nhịn đau mà nói: “Tư Mộ Hàn, chúng ta ly hôn đi.”
Từ trước tới nay anh vẫn chưa từng muốn để cô bước vào thế giới của anh, đã thế thì cô cần gì phải miễn cưỡng.
Rõ ràng anh đã nói với cô rất nhiều lần rồi, thậm chí cô cũng đã bắt đầu nghi
ngờ.
Nhưng anh đã làm gì chứ?
Anh khiến cô tin rằng anh và Mộ Tư không phải cùng một người!
Cô đã tin.
Còn bởi vì tin mà khó chịu mấy ngày liền.
Nhưng sự thật thì sao?
Anh lừa cô.
Vào lúc cô nghi ngờ anh, anh vẫn tiếp tục chọn lừa gạt cô.
“Không.” Tư Mộ Hàn dùng sức ôm chặt cô: “Hạ Hạ, anh không ly hôn.”
“Anh thừa nhận, anh gạt em chuyện mặt anh bị hủy, chân bị khuyết tật là anh không đúng.”
“Nhưng tất cả những chuyện này đều có lí do.”
Tư Mộ Hàn hoảng hốt, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ cô sẽ nhắc đến hai chữ “ly hôn.”
Rõ ràng lúc trước bọn họ vẫn còn ngọt ngào như vậy mà.
“Tư Mộ Hàn, anh yêu tôi sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, không tức giận, không cáu gắt, chỉ nhìn anh đầy bình tĩnh.
Tư Mộ Hàn bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho sững sờ.
Anh yêu cô, anh để tâm cô, điều này là không thể phủ nhận.