Nguyễn Tri Hạ và La An An chọn một nơi có vẻ yên tĩnh hơn nhưng không bị quấy rầy và ngồi xuống.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế nhìn sàn nhảy. Đôi nam nữ này rõ ràng không quen biết nhưng quấn lấy nhau còn thân thiết hơn cả tình nhân. Vòng eo uốn éo, không khí mờ ám, nháy mắt thiêu đốt toàn bộ quán bar.
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ phần nào bài xích trường hợp như vậy.
Cũng may nơi cô và An An chọn không tính là ồn ào.
La An An thì tùy tiện hơn, vả lại ngày thường thích đối nghịch với Đường Ngọc, thường xuyên ra vào những nơi này, nhưng không bao giờ phóng túng, lại càng không cho bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội lợi dụng.
Ngoài ra, Đường Ngọc giống như một cái ra đa không dây. Cho dù cô ấy ở đâu, anh ta đều có thể tìm được cô ấy sớm nhất có thể. Cho dù cô ấy có lòng muốn cắm sừng anh ta cũng không có cơ hội.
Nghĩ đến Đường Ngọc, ánh mắt La An An không khỏi trở nên mờ mịt.
Cô ấy gọi một tá bia.
Dường như muốn say một trận thật đã.
Nguyễn Tri Hạ cũng không ngăn cản cô ấy.
vietwriter.vn
Bia vừa lên.
Cả hai dường như không muốn sống nữa.
Không ngừng uống bia của mình.
La An An uống hết một chai bia.
Đột nhiên, trong mắt cô ấy có tia sáng lấp lánh, cô ấy nói với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, chẳng bao giờ có người nào nấu ăn cho tớ nữa."
Lớn đến từng này, Đường Ngọc là người duy nhất sẵn sàng nấu ăn cho cô ấy.
Ngay cả mẹ ruột của cô ấy cũng không bao giờ nấu một bữa nào cho cô ấy.
Còn về cha ruột?
Ha ha, không bán cô ấy đổi lấy tiền đã là không tệ rồi.
Hóa ra Đường Ngọc đối với cô ấy còn tốt hơn cả cha mẹ ruột của cô ấy nhiều lắm.
Thế cho nên cô ấy đã bị anh ta chiều chuộng đến nỗi không sợ trời, không sợ đất.
Dù cô ấy có làm gì sai, Đường Ngọc cũng đứng ra gánh vác cho cô.
Nhưng bây giờ, người đàn ông một bên thì không ưa cô, nhưng lại bất tri bất giác chống đỡ cả một khoảng trời cho cô ấy, mất rồi.
Nguyễn Tri Hạ cũng uống xong một chai, nghe xong lời của La An An, cô cũng có cảm xúc. Nghĩ đến Tư Mộ Hàn, cô cười khổ nói: "Tớ cũng vậy, không còn có người nào lo lắng lúc tớ đánh người có bị đau tay hay không nữa rồi."
La An An cười chua xót, mở một chai bia khác trong tay, sau đó nâng ly về phía Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, nào nào nào, cạn ly."
Nguyễn Tri Hạ cầm một chai bia khác lên, chạm một cái với La An An: "Không say không về!"
Nghe nói bia rượu có thể khiến cho người ta quên đi nỗi buồn, quên đi niềm đau.
Cô muốn biết đó có phải là sự thật hay không.
ở lối vào của quán bar, một chiếc Maybach tầm thường đậu ở ngoài cửa. Tư Mộ Hàn ngồi trong xe, ánh mắt vô định giống như hồ nước đọng, chỉ nhìn thẳng về phía trước không chút dao động.
Anh hỏi: "Cô ấy ở trong đó sao?"
Quan Diêm nói: "Đúng vậy, mợ chủ và cô La đều ở bên trong."
Tư Mộ Hàn mím chặt môi: "Cô ấy thế nào rồi?"
Quan Diêm đáp: "Uống say rồi."
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ thở dài: "Cậu đi dọn dẹp một chút."
Quan niệm sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại được cậu chủ nhà mình đang muốn đi gặp mợ chủ nhà mình.
Cậu ta vội vàng xuống xe rồi đi thu xếp thật tốt.
Trong quán bar, không biết từ khi nào, tòa nhà đã trống rỗng.
Một nhóm người mặc đồ đen đi vào và dọn dẹp bàn ghế nằm chắn ngang đường.
Ngay sau đó, ở cửa quán bar, một bóng người thon dài chậm rãi bước vào.
Nguyễn Tri Hạ không biết mình và An An rốt cuộc đã uống bao nhiêu.
Chỉ biết là cô đã uống rất nhiều rất nhiều.
Lúc này đây, cô say thật rồi.
Nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đi về phía mình chứ.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, lảo đảo cơ thể, chủ động đi về hướng người đàn ông.
Sau đó đưa tay ra và ôm chặt lấy anh.
Nguyễn Tri Hạ rúc vào trong vòng tay của người đàn ông, áp má mình vào ngực người đàn ông, trong giọng nói mang theo uất ức vô tận: "Tư Mộ Hàn, anh đến tìm em rồi có phải không?"