Huống chi, đi theo Tư Mộ Hàn, cô ta vẻ vang biết bao nhiêu.
Tốt như bây giờ vậy.
Cô ta muốn mua cái gì thì mua cái đó!
vietwriter.vn
Nguyễn Tử Như một tay cầm chiếc váy trị giá gần năm mươi vạn nhân dân tệ, tay kia cầm một bộ jumpsuit trị giá bốn mươi vạn nhân dân tệ, bối rối nói:
"Mộ Hàn, anh nghĩ em nên mua cái nào?"
Nguyễn Tử Nha nói xong mới giật mình nhớ ra Tư Mộ Hàn bây giờ không thể nhìn thấy, vì vậy cô ta không khỏi sửa miệng: "Ý em là, anh nghĩ em nên mua váy hay quần?"
Tư Mộ Hàn đảo cặp mặt dửng dưng không chút gợn sóng, nói bằng giọng không nóng không lạnh: "Thích thì cứ mua."
Nguyễn Tử Nhu nhất thời trở nên kiêu ngạo: "Vậy thì sao được chứ? Thế này làm anh tiêu pha quá rồi."
Thực ra trong lòng cô ta lại vui đến không chịu được.
Thật khí phách mà.
vietwriter.vn
Cái gì cũng mua, ra tay thật hào phóng.
Nghĩ đến việc trước đây Nguyễn Tri Hạ cũng được người đàn ông này chiều chuộng như vậy, trong lòng Nguyễn Tử Nhu không khỏi cảm thấy ghen tị.
Người đàn ông này vốn là của cô ta.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào đâu lại tiêu tiền của người đàn ông của cô ta suốt mấy tháng chứ?
Nguyễn Tử Nhu thầm nghĩ trong lòng, khi nào rảnh rỗi, cô ta nhất định phải yêu cầu Nguyễn Tri Hạ trả lại toàn bộ số tiền cô đã tiêu từ Tư Mộ Hàn trong mấy tháng qua.
Cô ta đã nghe nói rằng Tư Mộ Hàn đã chi một tỷ tệ để mua bộ váy do Nguyễn Tri Hạ thiết kế.
Cô ta nhất định phải bảo Nguyễn Tri Hạ phun ra một tỷ đó!
Tư Mộ Hàn nói không chút nào để ý: "Có gì mà tiêu pha hay không. Thích thì cứ mua."
Nguyễn Tử Nhu nhất thời nũng nịu nói: "Mộ Hàn, anh thật tốt với em."
Tư Mộ Hàn chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Khi Mộc Quý Bạch tới đã nhìn thấy một màn này.
Anh ta nhất thời cảm thấy chói mắt đến hoảng hốt, đồng thời cũng rất mỉa mai.
Anh ta bước tới, giơ nắm đấm lên, giáng xuống một quyền.
Tư Mộ Hàn bị một quyền của Mộc Quý Bạch đánh cho không kịp phòng bị.
Trên khuôn mặt bị trúng một quyền tàn nhẫn như vậy, ngay lập tức đỏ bừng lên.
Thậm chí ngay cả khóe miệng cũng tràn ra tơ máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đột ngột này, Nguyễn Tử Nhu sợ hãi kêu lên: "A, Mộ Hàn, anh không sao chứ?"
Nguyễn Tử Như dán cả người vào người Tư Mộ Hàn, còn như cố ý như vô ý có bộ ngực vào cánh tay Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại, lắc đầu nói với Nguyễn Tử Nhu: "Tôi không sao."
Khi Tư Mộ Hàn nói chuyện cũng không đầy Nguyễn Tử Nhu ra, cứ để cô ta có vào người anh như vậy.
Mộc Quý Bạch nhìn mà cảm thấy thực sự ghê tởm.
Anh ta không ngờ Tư Mộ Hàn lại là người như vậy, trước đây còn bày ra bộ dạng yêu Hạ Hạ đến chết đi sống lại, nhưng vừa đảo mắt đã...
Thế này nhanh chóng đến mức khiến anh ta phải hoài nghi anh đang cố ý làm cho Hạ Hạ xem.
Hiện tại nhìn thấy Nguyễn Tử Nhu đang khiêu khích anh ta rõ ràng như vậy, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không đẩy ra, Mộc Quý Bạch thực sự thất vọng.
Uổng công anh ta buông bỏ thành kiến trước đây, khuyên nhủ Hạ Hạ quay trở về tìm anh.
Chắc chắn lúc đó đầu anh ta bị nước vào rồi nên mới có thể làm như vậy!
Người đàn ông đứng núi này trông núi nọ như thế làm sao xứng đối với Hạ Hạ nhà anh ta!
Tư Mộ Hàn vươn tay lau đi vết máu đỏ trên khóe miệng, nhìn về phía Mộc Quý Bạch, lạnh lùng nói: "Cú đấm này, nể tình Hạ Hạ, tôi không so đo với anh. Nhưng nếu anh còn muốn đánh nữa, vậy tôi chỉ có thể đánh trả thôi."
Giọng nói của Tư Mộ Hàn lạnh lùng như người máy, không có một chút cảm xúc.
Mộc Quý Bạch nghe xong thì cảm thấy là lạ.
Nhưng vẫn không nói được là lạ ở chỗ nào.
Mặc kệ lạ như thế nào, hiện tại anh ta đang rất khó chịu.
Mộc Quý Bạch xắn tay áo lên, rất có tư thế muốn đánh một trận với Tư Mộ Hàn.
Nhưng...
Không đợi Mộc Quý Bạch ra tay, hai vệ sĩ mặc đồ đen cao lớn đã xuất hiện trước mặt Tư Mộ Hàn.
Người nào người nấy cũng cường tráng như núi.
Thấy vậy, Mộc Quý Bạch suýt chút nữa chửi ầm lên.
Anh ta dường như không nghĩ rằng Tư Mộ Hàn lại vô liêm sỉ như vậy, thậm chí còn cho vệ sĩ tới.