Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cũng là người mà!


Đâu phải là một người máy không có tình cảm đâu.



Cô cũng biết đau, cô cũng bị tổn thương mà.


Giọt mưa bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Nguyễn Tri Hạ.


Lạnh giả đến buốt người, giống như trái tim đã nguội lạnh của cô, không có chút nhiệt độ.


Mưa càng lúc càng lớn, dần dần làm mái tóc dài đen như mực của cô ướt đẫm.


Khuôn mặt nhỏ chỉ khoảng bằng một bàn tay, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy bị thương và trống rỗng, khiến cho con người ta cảm thấy đau lòng.




Cô như chết lặng, tùy ý để nước mưa giội lên cơ thể gầy yếu của mình.


Nước mưa trút xuống vết sẹo sau lưng, mang theo sự chua xót khiến cho vết thương đau nhói, nhưng cô lại không hề hay biết, tất cả đau nhói đều không đau bằng trái tim của cô lúc này.


Trên con đường lát gạch không người qua lại, vừa dài đằng đẳng vừa xa xôi, dường như mình mông vô bờ.


Nguyễn Tri Hạ cứ như vậy đeo cái túi lớn, giống như là con nai con lạc đường, mê man không biết làm sao, cứ đi dưới cơn mưa lớn, không biết đi đầu.


Trên gương mặt của cô toàn là nước mưa, hoặc là, cũng có nước mắt.


Nhựa đường cũng được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, ngẫu nhiên sẽ có một hai chiếc ô tô.


Mà một con xe Maybach màu đen lại khiêm tốn đi theo phía sau Nguyễn Tri Hạ, chậm rãi chạy.


Trong xe.


Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng thấu xương của một người đàn ông ngồi trên xe nhìn bóng lưng bị nước mưa giội đến mơ hồ, đôi mắt sâu như biển, tựa như vòng xoáy, sâu không lường được, khiến người ta không nhìn ra tâm trạng của anh.


Quan Diêm ngồi ở ghế phụ lái, ngừng thở, dựa vào kính xe mà nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau, lẳng lặng ngồi đó.


Trên người của đàn ông tản ra khí lạnh, khiến người ta cảm thấy trong hơi thở bằng như băng kia, mơ hồ cất giấu sự tức giận.


Cậu ta không rõ, vì sao sau khi cậu chủ đuổi người phụ nữ này đi xong, sau khi cô rời đi lại đi theo phía sau cô.


Nhìn cô tiến vào nhà họ Nguyễn, nhưng không lập tức rời đi, mà là để bảo tài xế lẳng lặng dừng một bên.


Lúc đầu những hành vi này đã đủ kì lạ rồi.


Nhưng bây giờ, cậu chủ lại còn để tài xế đi theo phía sau người phụ nữ này, theo cô chơi cái trò dạo bước dưới mưa gì đó.


Nhìn thấy thân thể đơn bạc tựa như một bụi cỏ nhỏ của người phụ nữ, cứ như một giây sau sẽ ngã xuống, sắc mặt của Tư Mộ Hàn trầm xuống.


"Quan Diêm"


Người đàn nông thình lình mở miệng, dọa Quan Diêm sợ hãi giật mình: "Dạ!"


"Cậu xuống."


Người đàn ông dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có một bóng người cầm dù che mưa đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt anh hơi co lại, lập tức sửa lời: "Trở về!"


Khi Quan Diêm nghe thấy Tư Mộ Hàn nói trở về, đầu óc hơi sửng sốt, suy nghĩ chậm chạp không kịp phản ứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK