Quan Diêm bị mắng đến ngây ngẩn cả người, lúc này mới nhận ra Nguyễn Tri Hạ vậy mà chưa kịp mang giày đã vội chạy tới đây.
Cậu ta sợ hãi trợn trừng hai mắt, vội vàng cởi áo khoác ra ném xuống đất: "Cô chủ, cô mau dẫm lên áo khoác của tôi đi."
Sau đó cậu ta lập tức gọi điện, sai người mua một đôi giày nữ mang tới đây.
Nguyễn Tri Hạ nhìn áo khoác trải trên đất mà không biết nên khóc hay nên cười.
Cô khẽ mím môi, giẫm lên trên áo khoác, bàn chân đúng là không còn lạnh lẽo như hồi nãy nữa. Sau đó cô nhìn sang người đàn ông đang đằng đằng sát khí kia, trong lòng như tràn ngập bong bóng màu hồng.
Người đàn ông này đúng thật là, quan tâm thì cứ quan tâm đi, cần gì trưng ra vẻ mặt cáu kỉnh như thế chứ.
Thấy cô chịu đứng lên áo khoác, cuối cùng sắc mặt Tư Mộ Hàn cũng dễ nhìn hơn một chút, nhưng khi liếc thấy bàn chân loang lổ vết máu của cô, đôi môi lại mím chặt lại.
Cõi lòng tràn đầy lửa giận, nhưng lại không biết phải phát tiết với ai. Kế đó, như nhớ ra chuyện gì, anh mở miệng hỏi Quan Diêm: "Lão Tứ đâu? Thế nào?"
Quan Diễm lập tức trả lời: "Cậu Lãnh bị thương tương đối nặng, giờ vẫn còn đang cấp cứu."
Mặt mày Tư Mộ Hàn lập tức tối sầm lại.
"Đã báo cho người nhà của lão Tứ chưa?"
Quan Diêm lắc đầu: "Dạ chưa."
"Trước khi hôn mê, cậu Lãnh đã dặn tôi không cần thông báo cho ai hết."
Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, là anh đã gây phiền phức cho lão Tự rồi.
Hy vọng lão Tứ cũng không có việc gì.
"Người chủ xe kia thế nào rồi?"
Tư Mộ Hàn lại hỏi.
"Cả người lẫn xe đều rơi xuống hồ, trước mắt vẫn đang tìm kiếm."
Tư Mộ Hàn gần như không cần nghĩ đã ngay lập tức đoán ra được là do ai làm.
"Chú hai của tôi làm hả?"
Quan Diêm tức giận gật đầu: “Tám mươi, chín mươi phần trăm là vậy."
Sắc mặt Tư Mộ Hàn tức khắc trở nên đầy hung tợn và nham hiểm, trên người tỏa ra lệ khí dày đặc.
"Ông ta đúng là thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã ra tay"
Quan Diêm thở dài: “Cái chết của Tư Mộ Thành khiến ông ta hận cậu chủ vô cùng"
Ông hai vốn đã rất kiêng kị cậu chủ, sợ anh sẽ tranh giành gia tài với ông ta. Bây giờ việc chân của cậu chủ khỏi hẳn đã bị bại lộ, cộng thêm cái chết của Tư Mộ Thành, ông hai không Vội mới là lạ.
Thế nhưng cậu ta không ngờ rằng trong thời khắc quan trọng thể này, ông hai lại không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đến vậy.
Xem ra ông ta thật sự rất hận cậu chủ.
Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Đó là do ông ta gieo gió gặt bão!"
Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng yên ở đó, sau khi nghe hai người cậu một câu tôi một câu nói xong, trong lòng bỗng thấy ghen tị.
Cô thật sự chưa từng hiểu rõ người đàn ông này.
Chỉ vài phút sau, vệ sĩ đã mua được đôi giày mới.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ mang vào, người đàn ông kia lại ra lệnh: "Quan Diêm, đưa cô ấy về nhà."
Nhưng Quan Diêm còn chưa kịp trả lời, Nguyễn Tri Hạ đã mở miệng từ chối trước.
"Em không về."
Tư Mộ Hàn không thèm nhìn cô: “Anh không hỏi ý kiến của em."
Quan niệm tiến lên nói: "Cô chủ, hay là cô về nhà trước đã."
Nguyễn Tri Hạ mấp máy miệng, dường như còn muốn nói gì đó.
Quan Diêm lập tức nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô chủ, bây giờ cậu chủ vẫn còn đang giận lắm, cô vẫn nên về trước thì tốt hơn."
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, anh không hề nhìn cô mà quay mặt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu bên cạnh đầy lạnh lùng.
Cô mím môi, cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn chọn cách thỏa hiệp: “Đi thôi."
Khi đi ngang qua người anh, cô nhỏ giọng nói: "Tư Mộ Hàn, em ở nhà chờ anh về"
Tư Mộ Hàn mím môi: "..."