Anh thở dài nói: “Nếu năm đó anh không gặp nạn và cô ấy không mất tích thì cô ấy đã là vợ anh rồi.”
Đột nhiên trái tim của Nguyễn Tri Hạ đau nhói.
Vậy có nghĩa là anh đã từng thích cô ấy, phải không?
Bây giờ vẫn còn thích chứ?
Dường như Tư Mộ Hàn biết được suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ, anh xoa đầu cô nói: “Đừng nghĩ nhiều, người duy nhất có thể khiến anh rung động chỉ có một mình em.”
“Hồi đó anh đối với cô ấy chỉ có trách nhiệm mà thôi.”
“Cô ấy đã cứu anh, vì vậy khi cô ấy nói sau này lớn lên muốn gả cho anh nên anh đã không từ chối.”
“Bây giờ anh đã có em rồi nên đương nhiên sẽ không cưới cô ấy.”
“Hạ Hạ, sở dĩ anh không nói cho em biết chuyện chân của anh đã khỏi, là vì anh sợ một ngày nào đó em cũng giống như Tiểu Nhã, em sẽ trở thành mục tiêu của những người đó. Vì vậy, đừng trách anh, anh chỉ muốn bảo vệ em thôi.”
Nguyễn Tri Hạ ậm ừ, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông, cô không còn tâm trạng để trò chuyện nữa.
Cô sờ vào hốc mắt thâm quầng của người đàn ông, đau lòng nói: “Đêm qua anh đã mất ngủ cả đêm rồi, hãy ngủ trước đi.”
Đúng thật là Tư Mộ Hàn rất mệt.
Lúc này cô hỏi anh như vậy nên anh muốn giải thích rõ với cô mà thôi, thật ra anh cảm thấy mệt mỏi rã rời rồi.
Anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Nằm xuống ngủ với anh đi.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức trở mình, nắm vững trong vòng tay anh, gối đầu lên cánh tay dang rộng của anh, nhắm mắt lại và cuộn tròn bên cạnh anh như một chú mèo con.
Tư Mộ Hàn cúi người hôn lên trán cô, sau đó nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Mặt trời chói chang nhô cao, bên cạnh không thấy người đàn ông đâu nữa.
Cô khẽ trở mình và cảm thấy bụng căng tức khó chịu.
Tối qua không ăn, sáng ra lại không ăn, giờ bụng đói cồn cào, đau đớn vô cùng.
“Tư Mộ Hàn...”
Cô nằm trên giường ôm bụng, đau đớn kêu lên.
“Tư Mộ Hàn, anh có ở đó không, em đau bụng quá..”
Cô cần phải uống thuốc, dạ dày cô đau quá.
Cô sợ rằng mình sẽ ngất đi vì đau.
Khi Tư Mộ Hàn bước vào, vừa lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô.
Anh vội vàng bước tới.
Anh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường, mồ hôi lạnh túa ra thì vội vàng chạy tới ôm lấy cô.
“Hạ Hạ, em sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ thở hổn hển, yếu ớt nói: “Em đau bụng quá.”
Tư Mộ Hàn khẽ chửi đổng: “Chết tiệt.”
“Em nhịn đói bao lâu rồi?”
Nguyễn Tri Hạ yếu ớt trả lời: “Tối hôm qua không ăn, buổi sáng cũng không ăn...”
Lập tức Tư Mộ Hàn sa sầm mặt mũi.
Anh vừa đi vừa hỏi cô: “Sao em lại không ăn hả?”
“Anh đâu có bưng lên.”
Cô đang nói về tối qua.
Còn buổi sáng thì quên mất tiêu.
Tư Mộ Hàn vừa giận vừa hận, giận bản thân và cũng hận bản thân.
Tối qua, anh bị cô giận hờn vô cớ nên đã đi uống rượu say.
Sau khi say rượu, lại xảy ra tai nạn xe cộ nên đã quên mất.
Lúc đó có phải cô bị ngốc hay không?
Anh vừa nói cô không được ra ngoài, chứ có cấm cô xuống lầu đâu, khi đói bụng cô không biết tự đi xuống tìm đồ ăn sao?
Nguyễn Tri Hạ thực sự rất đau, cô nhắm mắt lại, nép vào vòng tay của người đàn ông và chẳng nói được câu nào nữa.
Tư Mộ Hàn ôm cô và lái xe đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kê đơn thuốc chữa bệnh dạ dày cho cô, còn dặn phải chú ý ăn uống đúng giờ, không được ăn một bữa rồi bỏ một bữa.
Nguyễn Tri Hạ giống như một đứa bé ngoan đã làm sai điều gì đó, ngoan ngoãn gật đầu không nói gì.
Còn Tư Mộ Hàn sa sầm mặt mũi, trông cực kỳ tức giận.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ uống thuốc đau dạ dày, Tư Mộ Hàn đã đưa cô đến quán cháo dinh dưỡng để ăn cháo.
Sau khi ăn xong, cả hai lại quay trở về bệnh viện.
Ý định ban đầu của Tư Mộ Hàn là đưa cô quay về vịnh Kim Sa rồi mới quay lại bệnh viện.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ không muốn về, chỉ muốn đi theo anh.
Cô muốn đi thăm Lãnh Thiếu Khiêm với anh.