Cái tên này lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng, thực sự tự cho mình là người sắt à?
Bị đâm một dao mà còn đi tắm, anh sợ cuộc đời mình quá dài hay sao?
Tư Mộ Hàn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh, nhìn vòi nước đã bị tắt, sau đó lại ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Anh đưa tay tiếp tục vặn vòi, nói một cách lạnh lùng: “Đi ra ngoài.”
Giọng của anh rất lạnh, sự lạnh lùng đáng sợ không ai dám đến gần.
D
Nhìn thấy anh lại mở vòi nước, Nguyễn Tri Hạ tức giận, tên đàn ông này không hiểu tiếng người hay sao vậy.
“Ra ngoài cái gì mà ra ngoài?” Cô quát.
“Anh mới phải đi ra ngoài cho tôi.”
Nói xong, cô cứ thế tắt vòi nước và đẩy người đàn ông ra ngoài.
Tư Mộ Hàn: “...”
Sau khi đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Tri Hạ hùng hồn nói: “Bác sĩ Tống nói vết thương của anh không được đựng nước, anh phải ngoan ngoãn nghe lời chứ”.
“Không cần cô lo.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó xoay xe lăn đi về phía chiếc giường.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn Tư Mộ Hàn, hình như cô nghe thấy trong lời nói của anh hơi có vẻ giận dỗi thì phải.
Tư Mộ Hàn định chống người dậy, chuẩn bị nhảy xuống giường, nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đứng cách đó không xa thì ánh mắt chợt lóe lên rồi sau đó lăn xuống khỏi xe lăn.
“Tư Mộ Hàn!”
Nguyễn Tri Hạ thình lình nhìn thấy cảnh này thì sợ tới mức chạy đến.
“Anh có sao không, có bị ngã đau ở đâu không?”
Lúc cô khom lưng xuống chuẩn bị kéo Tư Mộ Hàn lên thì lại bị anh lạnh lùng hất ra: “Không cần cô lo lắng.”
Tư Mộ Hàn trước sau như một vẫn nói câu nói đó, như thể muốn đâm vào trái tim cô vậy.
“.” Có lẽ anh oán hận những gì cô vừa nói, cho nên anh mới lặp đi lặp lại những lời đó cho cô nghe.
Người đàn ông này, sao lại nhỏ nhen như vậy chứ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bờ vai dần dần bị nhuộm đỏ vì gắng sức của Tư Mộ Hàn mà sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã.
Cô quỳ gối xuống bên cạnh anh, đặt một tay dưới nách anh, nhỏ giọng cầu xin: “Tư Mộ Hàn, coi như tôi cầu xin anh được không, để tôi giúp anh được không?”
Cho dù anh giận cô thì cũng không thể tự hủy hoại thân thể như thế này chứ!
Nếu anh làm như vậy thì cô sẽ cảm thấy đau khổ, nói như thế nào thì anh bị thương là vì cô nên cô phải có trách nhiệm chăm sóc cho anh.
Tư Mộ Hàn không nói, có vẻ ngầm đồng ý cho người phụ nữ giúp đỡ.
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ cố gắng kéo anh từ trên mặt đất lên giường.
Sau khi đưa người lên giường xong, cô mệt phờ nằm vật ra bên cạnh Tư Mộ Hàn rồi thở hổn hển nói: “Tư Mộ Hàn, tôi biết anh đang giận, tôi xin lỗi vì đã không hiểu ý tốt của anh khiến anh tức giận.”
Cô nói xong, nghỉ ngơi một lát rồi hít một hơi và tiếp tục: “Nhưng Tư Mộ Hàn, anh có suy nghĩ của anh, tôi cũng có suy nghĩ của tôi.
Tôi biết anh cho vệ sĩ đi theo là muốn bảo vệ tôi, nhưng tôi đã hai mươi tuổi rồi, có sóng gió nào mà chưa từng trải qua chứ.
Hơn nữa, dù anh có để vệ sĩ đi theo bảo vệ tôi thì chắc chắn sẽ có sơ suất, chẳng hạn như lúc tôi đi vệ sinh thì họ không thể đi theo tôi vào nhà vệ sinh được.”
Tư Mộ Hàn nằm trên giường, im lặng nghe cô nói, cho đến khi anh nghe đến câu cuối cùng thì khóe miệng khẽ giật giật.
Anh vẫn im lặng không lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ không quan tâm đến việc anh có đáp lại hay không, cứ tiếp tục: “Tư Mộ Hàn, tôi có ước mơ của mình, có điều khó xử của mình. Cho dù bây giờ tôi đang học đại học, anh cứ để vệ sĩ đi theo tôi.
Nhưng sau này thì sao?