Trong phòng chỉ có một mình cô.
Xem ra sau khi người đàn ông kia rời khỏi thì không quay lại nữa.
Tránh được một đêm động phòng hoa chúc không mong muốn, trong lòng của Nguyễn Tri Hạ vui phơi phới, đồng thời càng thêm chắc chắn rằng cái đó của Tư Mộ Hàn đã bị ảnh hưởng rồi.
Trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trước khi thân phận bị vạch trần, cô không cần lo lắng về việc người đàn ông này sẽ ra tay với mình.
Cô lẩm nhẩm một bài ca, đi vào phòng ngủ thay đồ.
Khi Nguyễn Tri Hạ thay quần áo rồi xuống lầu thì má Lâm đã đợi sẵn ở dưới lầu, vừa thấy cô đã cung kính nói: “Mợ chủ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Nguyễn Tri Hạ cười đáp lại.
“Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi, mời đi theo tôi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, đi theo má Lâm đến phòng ăn.
Phòng ăn rộng gần một trăm mét vuông, quả thật xa hoa khiến người khác tặc lưỡi.
Trên cái bàn vừa dài vừa rộng kia gần như bày đủ loại thức ăn, từ đồ ăn Trung Quốc đến đồ ăn phương Tây, quả thật là xa hoa khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng đây không phải là thứ xinh đẹp nhất.
Thứ xinh đẹp nhất đang ở ngoài sân kia, một cái hồ xanh biếc.
Sớm đã nghe danh cảnh hồ ở Đế Uyển đẹp nhất thành phố Hàng Châu này, quả nhiên là vậy.
Cảnh non xanh nước biếc, nước hồ xanh ngát, đẹp như tiên cảnh vậy.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, bầu không khí không bị ô nhiễm, đúng là nơi tốt để tu thân dưỡng bệnh.
Những người hầu trong nhà mặc đồ hầu gái, quy củ đứng ở trước cửa phòng ăn, vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đến đã có người hô lên: “Mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ chưa từng được đối xử như vậy, có hơi lo lắng, không được tự nhiên chiếm phần hơn.
Cô đã quen cô độc một mình, thật sự không quen với cuộc sống có người hầu hạ.
Cô khẽ gật đầu rồi tự ngồi xuống bàn ăn, chọn cháo hoa bình thường nhất mà ăn.
Tùy tiện ăn xong bữa sáng, Nguyễn Tri Hạ bắt xe đến nhà họ Nguyễn.
Theo lý mà nói, sau ba ngày lập gia đình mới được về nhà với chồng.
Nhưng với cô thì hơi đặc biệt.
Cô chỉ cưới thay cho Nguyễn Tử Nhu, không cần phải tuân thủ những thứ này.
Hơn nữa, hôm qua cô cưới thay quá vội vàng nên những gì quan trọng đều để lại nhà họ Nguyễn, cô cần phải trở về để cầm đi.
…
Taxi dừng lại trước cửa nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng mắng chửi sắc bén của Nguyễn Tử Nhu.
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ thay đổi, thanh toán tiền xe rồi nhanh chóng chạy vào nhà họ Nguyễn.
Trong cái sân rộng lớn, Nguyễn Tử Nhu cầm một cây roi trong tay, quất mạnh vào một thiếu niên trắng trẻo.
Người thiếu niên trắng trẻo, gầy gò, quần áo màu trắng cũng đã rách bươm, có thể mơ hồ nhìn thấy vết roi dữ tợn dưới lớp quần áo kia.
“Đánh chết cái đồ ngu ngốc nhà cậu, dám làm bẩn quần áo của tôi này!”
Nguyễn Tử Nhu vừa đánh người vừa vênh váo tự đắc mà mắng: “Cậu đúng là cái đồ ngu ngốc, tôi cảnh cáo cậu, không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi, hư rồi cậu cũng không đền nổi đâu!”
Nguyễn Tri Hạ vừa mới vào, đã thấy Nguyễn Tử Hành ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, miệng không ngừng nói: “Chị, đừng đánh nữa, chị, đừng đánh nữa.”
“Nguyễn! Tử! Nhu!”
Nguyễn Tri Hạ đỏ mắt, nổi giận đùng đùng tiến tới, nắm lấy cổ tay của Nguyễn Tử Nhu: “Ai cho cô đánh em ấy!”
Cô không ngờ rằng, Nguyễn Tử Nhu vừa mới bỏ trốn cùng tên trai bao ngày hôm qua đã trở về.
Không chỉ trở về còn bắt nạt Tử Hành của cô.
Nguyễn Tử Nhu vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì hoảng sợ, khóe miệng run rẩy.
“Tôi…”
Cô ta không còn chút sức lực nào, nói: “Tôi đánh cậu ta thì sao! Ai bảo cậu ta dám làm dơ quần áo của tôi. Cậu ta đáng bị đánh!”