Chuyện ngày hôm nay, xem như là biết ơn Tư Mộ Hàn đã vì cô mà phế đi đôi tay của Đinh Uyển Du!
Chỉ đáng tiếc là học bổng của cô, đây là lần đầu tiên cô phạm sai từ khi lên đại học đến nay, mất đi học bổng khiến cô có chút đau lòng.
Cô không giống Nguyễn Tử Nhu, cơm đưa tận miệng nước rót tận mồm.
Sau khi thành niên ở tuổi mười tám, Nguyễn Thiện Dân đã triệt để ngừng cung cấp tài chính cho cô, tất cả chi tiêu sau khi cô lên đại học đều dựa vào hai bàn tay của cô cả.
Học bổng chính là nguồn tài chính lớn nhất của cô, bây giờ không còn học bổng, cô nhất định phải đi tìm việc làm thêm rồi.
Huống chi, cô còn phải trả tiền bồi thường mười vạn nữa...
Đó là một vấn đề vô cùng nhức đầu, trong thời gian ngắn, cô phải làm gì để góp được mười vạn đây.
Thật là đau đầu.
Sao cô lại xúc động như vậy chứ?
Haizz...
"Cái con thèm đòn đáng chết kia! Xem mai tôi có giết cô hay không!"
La An An đã sớm đã cảm thấy không vừa mắt với Phương Minh Mị.
Bình thường luôn ý thế bắt nạt người khác, thường xuyên thu mua một số người bắt nạt Hạ Hạ của cô ấy, Hạ Hạ của cô ấy sợ phiền phức, không muốn gây chuyện ở trường học.
Nhưng cô ấy lại không sợ!
Nếu cô ta còn không biết giữ mồm giữ miệng, nói bậy nói bạ thì để xem xem cô ấy có xé cải miệng thái kia của cô ta ra không!
Nguyễn Tri Hạ cười cười, không nói gì.
Có đôi khi cô thật sự rất hâm mộ cách sống vô ưu vô lo của An An, ít nhất cô ấy sẽ không có phiền não.
Nhưng mà, gia đình của An An thân với hiệu trưởng sao?
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không hỏi La An An.
Dù sao ai cũng đều có bí mật, An An có, cô cũng thế.
Nguyễn Tri Hạ và La An An cùng nhau đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Phương Minh Mị dẫn theo một người đàn bà ăn mặc hoa lệ, phía sau người đàn bà đó còn có hai tên cảnh sát, đang đi tới chỗ bọn cô.
"Hạ Hạ, kẻ đến không có ý tốt gì rồi!"
Nhìn tư thế kia của Phương Minh Mi, La An An có một loại dự cảm không lành.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: "Ừm."
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Phương Minh Mị, cô biết cô ta sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng mà gọi cảnh sát tới, là có ý gì?
Bà Phương vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và La An An, lập tức chỉ về phía các cô rồi nói với cảnh sát sau lưng mình: "Cảnh sát, chính là bọn họ đánh con gái tôi thành ra như vậy!"
Mà Phương Minh Mị ở một bên ra vẻ ấm ức khóc lóc kể lể: "Mẹ, mặt con đau quá! Miệng cũng thế, cả người cũng đau, cũng không biết có phải đã bị nội thương hay không, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy hơi rầu rĩ."
"Phương Minh Mi, cô có cần làm quá đến mức đó không! Còn hơi rầu rĩ nữa chứ!" La An An không ngờ rằng Phương Minh Mị lại không biết xấu hổ như vậy, vậy mà lại gọi cảnh sát.
Quá đáng!
Nguyễn Tri Hạ kéo La An An ra phía sau, nói với hai vị cảnh sát: "Phương Minh Mị là do tôi đánh, các người muốn bắt thì cứ bắt tôi, không liên quan gì đến An An cả!"
Nguyễn Tri Hạ biết, người Phương Minh Mị muốn dạy dỗ là cô, không cần phải liên lụy An An.