chừng mực như thế."
Ba Phương lạnh lùng hừ một cái: "Không phải loại người không có chừng mực như thế à? Vậy mà nó cũng cảm leo lên trên đầu của nhà họ Phương chúng tôi khóc lóc om sòm, nói cái gì mà nhất định phải hủy bỏ hôn ước với con gái của nhà tôi, con gái nhà tôi không ai thèm lấy à? Nếu như nhà họ Lạc mấy người không muốn kết thông gia thì nói cho rõ ràng sớm một chút, bây giờ thì tốt rồi, ai cũng biết con gái nhà tôi muốn gả cho con trai của mấy người, rồi giờ các người nói không cưới, mấy người xem nhà họ Phương là quả hồng mềm ưa bóp sao thì bóp à?"
Mẹ Lạc bị châm chọc thì cảm thấy có chút mất mặt, không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Ba Lạc là một người vô cùng sĩ diện, bây giờ bị mấy người nhà họ Phương chỉ cây dâu mắng cây hòe thế này, lập tức nhìn về phía Lạc Tuấn Thần, giận dữ hỏi.
"Nói đi, lời của chủ Phương và thím Phương mày nói có đúng không, mày thật sự chạy tới nhà của chú Phương đòi hủy bỏ hôn ước ư?"
Lạc Tuấn Thần nhìn xem ba mẹ mình ngồi ở trên ghế sa lông, gật đầu, trên mặt xuất hiện sự phản nghịch: "Đúng vậy, con có đi nói."
"Ba, mẹ, con chưa từng đồng ý cưới cô ta! Con cũng sẽ không kết hôn với Phương Minh Mị!"
Ba Phương nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức xám xanh: "Đấy, nhìn đi, đây chính là đứa con trai tốt mà mấy người đã nuôi dạy ra đấy!" Ba Phương kéo Phương Minh Mị còn đang rơi nước mắt đi: "Đi thôi! Minh Mị, chúng ta về nhà, hôn sự này, chúng ta từ bỏ!" Vừa dứt lời, ông ta lập tức đứng muốn dậy rời đi.
Ba Phương không chịu được người khác chà đạp mặt mũi của mình như thế.
Con gái của ông ta, từ khi nào đến phiên người khác chọn chọn lựa lựa như vậy chứ?
"Đừng đừng đừng, anh Phương à, ông khoan hãy kích động đã." Ba Lạc đứng lên, vội vàng cản ba Phương và Phương Minh Mị lại, rồi nhìn qua Lạc Tuấn Thần, nổi giận nói: "Đứa con bất hiếu này! Minh Mị là người được định hôn ước từ nhỏ với mày, mày không kết hôn với nó thì mày muốn kết hôn với ai?"
Mẹ Lạc nhìn đứa con trai lớn của mình, trong mắt toàn là thất vọng và chỉ trích"A Thần, sao con lại hồ đồ như vậy chứ, hôn sự giữa con và Minh Mị đã thông báo ra ngoài cả rồi, nếu như con từ hôn thì sau này sao Minh Mị gặp người khác được đây? A Thần, nhà họ Lạc chúng ta không thể làm người như thế được. Con nghe mẹ khuyên đi, ở bên Minh Mị, tình cảm có thể bồi dưỡng được mà.".
Phương Minh Mị không muốn cứ như vậy mà mất đi Lạc Tuấn Thần, cô ta quay người nhìn Lạc Tuấn Thần, nước mắt như một thứ chả có giá trị gì, lã chã rơi xuống.