Nguyễn Tri Hạ cười lên, vòng tay qua cổ Tư Mộ Hàn, nhiệt tình đáp lại cái hôn của anh.
Mấy cô giúp việc từ xa nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau, xấu hổ đến cụp đầu xuống.
Trong lòng họ ngoài ngưỡng mộ ra vẫn là ngưỡng mộ, hoàn toàn không có chút ganh tị nào.
Bởi vì họ biết rất rõ họ không phải Nguyễn Tri Hạ, không có chút khả năng nào để thắng được tình yêu của cậu chủ nhà mình.
Huống hồ từ sau khi cô chủ của họ đến, cuộc sống của họ không biết đã trở nên suôn sẻ hơn trước kia bao nhiêu.
Chỉ cần cô chủ dỗ cậu chủ vui, vừa lòng rồi thì họ mới không cần làm việc trong lo sợ mỗi ngày.
Chỉ sợ bất cẩn một chút, chọc cho cậu chủ tính tình bộc trực nhà mình tức giận thì mất mạng như chơi.
Vậy nên họ chân thành chúc phúc cậu chủ và cô chủ, hy vọng họ có thể mãi mãi tâm đầu ý hợp, sinh thêm một cậu chủ nhỏ hay cô chủ nhỏ cũng được, thế là vừa hay.
Tổi đến, Nguyễn Tri Hạ dựa vào lồng ngực của Tư Mộ Hàn, mặt dán vào nơi trái tim anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh.
Giọng cô hơi mơ màng: “Tư Mộ Hàn, anh có nghĩ bệnh kém phát triển ở trẻ thật sự không có cách chữa không?”
Cảm nhận được cô gái nhỏ của mình không được vui, Tư Mộ Hàn kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Đang nghĩ về bệnh của em trai em à?”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ tựa đầu lên vai Tư Mộ Hàn, dụi dụi lên đó, tìm một góc thoải mái rồi tựa hẳn vào.
“Tư Mộ Hàn, em muốn chữa bệnh cho em trai”
Giờ đây cô đã hạnh phúc rồi.
Nhưng cô vẫn thấy trong lòng còn một tiếc nuối đó chính là bệnh của Nguyễn Tử Hành.
“Anh sẽ tìm đoàn chữa trị tốt nhất để chữa cho em trai.”
Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, trong mắt hiện lên vẻ u buồn sâu thẳm.
Hốc mắt Nguyễn Tri Hạ hơi cay, đôi mắt cô nhìn Tư Mộ Hàn ngập tràn cảm động.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến bệnh của Nguyễn Tri Hành, ánh mắt cô không khỏi ảm đạm đi: “Có thể chữa được không đây?”
Tử Hành của cô liệu có thể sống như người bình thường vào một ngày nào đó không?
Cô không khỏi mong chờ.
“Sẽ có!”
Để cô không tiếp tục buồn nữa, anh sẽ tìm ra đoàn bác sĩ chuyên nghiệp nhất, ưu tú nhất đến trị bệnh cho em cô!
“Tư Mộ Hàn.”
Cô thốt lên tên anh.
“Hửm?”
Chất giọng trầm của anh mang ngữ khí khó hiểu.
“Tư Mộ Hàn.”
Cô không nói gì cả, chỉ ngây dại gọi tên anh.
Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt, giương cằm ra, môi hé ra một nụ cười vô cùng say đắm lòng người.
“Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi.”
Đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết, hai chiếc má lúm vừa đáng yêu vừa xinh xắn.
Tư Mộ Hàn hơi ngơ ngác khi nhìn thấy gương mặt tươi cười ngất ngây của cô.
Quên mất từ lúc nào cô đã bắt đầu chủ động hôn mình.
Trước kia cô từng nói không muốn yêu ai, bây giờ thì sao?
Có phải cô đã bắt đầu yêu anh rồi không?
Anh giữ lấy cằm cô, ngón tay miết lên đôi môi đỏ mọng, giọng nói đi kèm với một thử ma lực nào đó, anh khẽ gọi.
"Ha Ha..."
“Hửm?”
Nguyễn Tri Hạ chớp chớp đôi hàng mi cong dài, đôi mắt lấp lánh, mang theo vài phần mê hoặc.
Ngón tay Tư Mộ Hàn lướt từ cằm cô xuống vị trí tâm nhĩ trái của tim cô: “Chỗ này của em.”