"Ôi, nhà thiết kế Nguyễn của chúng ta sao lại mặt mày rầu rĩ không vui thế này?"
Cao Đồng Đồng vui sướng khi thấy người ta gặp họa nói.
Nguyễn Tri Hạ không để ý đến Cao Đồng Đồng.
Chó điên như vậy chính là loại đáng ghét nhất.
Bạn càng để ý đến cô ta, cô ta sẽ càng cắn càng hăng, coi như không thấy còn tốt hơn.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, coi như không thấy chị ta mà đi về.
Cao Đồng Đồng thầy Nguyễn Tri Hạ lại coi như không thấy mình, trong lòng chị ta đương nhiên là căm tức rồi.
Chị ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Cũng chỉ là một tiểu tam rách nát đi cửa sau thôi, càn rỡ cái gì chứ!"
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, tay nắm thành quyền, tiếp tục đi về phía trước.
Có cũng không biết rốt cuộc là ai truyền tin ra nói cô đi cửa sau, cô vốn tưởng mình có thể đi vào Hoa Khê là dựa vào thực lực.
Nhưng cô đã liên tiếp nghe thấy các đồng nghiệp châm chọc mình dựa vào người khác đi cửa sau mới vào được công ty.
Nhưng cô hoàn toàn không biết cậu chủ Lãnh gì đó từ trong miệng bọn họ.
Cho nên chính cô cũng không biết vì sao cậu chủ Lãnh kia phải đút lót cho cô đi cửa sau.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khó chịu tới cực điểm.
Cảm giác phiền lòng tích tụ, phiền đến mức cơm trưa cô cũng không muốn ăn.
Buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, lật tới lật lui, trong lòng lại ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Mộ Tư một lần.
Lúc Tư Mộ Hàn vào, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cầm cái gối ôm trong tay, không ngừng đánh đầm, giống như cái gối ôm có thù oán với cô vậy.
Anh theo bản năng nhíu mày.
Nguyễn Tri Hạ vừa thấy Tư Mộ Hàn, vươn tay với anh, muốn được anh ôm.
Cô bị người ta bắt nạt, cần ông xã ôm ôm.
Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ chủ động muốn ôm, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Anh chuyển động xe lăn đi đến, giơ tay ôm người phụ nữ vào trong lòng, hai người ngồi mặt đối mặt.
Tay anh vuốt ve mái tóc cô, cô ôm cổ anh, trán kề trán.
"Sao vậy?"
Anh hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, oán giận: "Hôm nay có tên khốn nạn bắt nạt em."
Tư Mộ Hàn: "..."
Anh mơ hồ đoán được tên khốn nạn trong miệng cô gái nhỏ là ai.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục nói: "Anh không biết tên khốn kia quá đáng thế nào đâu, trước đó là vứt bản thiết kế của em.
Hôm nay lại chính anh ta sai người gọi điện thoại bảo em đến, kết quả nói chuyện quá đáng muốn chết luôn, hại em đi một chuyến tay không, lại còn trở thành trò cười."
"Hiện tại người của cả phòng làm việc đều cười em, em ghét anh ta lắm"
Tư Mộ Hàn: "..."
"Lần sau em mà thấy anh ta, nhất định phải xử anh ta một trận."
Tư Mộ Hàn nghe xong lời này, khóe miệng co rút, không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nguyễn Tri Hạ hừ hừ: "Cuộc đời này em ghét nhất là mấy kẻ dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà ngạo mạn khinh người."
Tư Mộ Hàn đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới mình nhất thời tức giận mà đã phạm sai lầm, lại biến thành tra nam trong miệng cô gái nhỏ rồi...
"Thôi, không đề cập tới anh ta nữa, vừa nói đến là tức."
Nguyễn Tri Hạ dường như cảm nhận được Tư Mộ Hàn không yên lòng, vội vàng dừng câu chuyện.
Thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn không tốt lắm.
Nguyễn Tri Hạ mới giật mình nhớ ra, người đàn ông nhà cô là tên quỷ hẹp hòi.
Cô vậy mà lại chủ động nhắc đến người đàn ông khác ở trước mặt anh, quả thực chính là điều tối kỵ.
Cô không khỏi cúi đầu hôn Tư Mộ Hàn một cái, lấy lòng nói: "Đừng giận mà."
"Sau này em sẽ không nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh nữa."
Tư Mộ Hàn: "..."
Không hiểu sao anh lại thấy hơi chột dạ, hiện tại anh hơi sợ có một ngày cô gái nhỏ biết anh và Mộ Tư chính là cùng một người, đến lúc đó liệu có thể bị cô vặn cổ răng rắc không...
Anh có chút hối hận vì ban ngày đã trêu cô rồi.
Tư Mộ Hàn không nhịn được nâng Nguyễn Tri Hạ lên ôm chặt vào trong ngực.
“Hạ Hạ, nếu có người lừa em, em sẽ tha thứ cho anh ta chứ?"
Nguyễn Tri Hạ tựa vào trong lòng Tư Mộ Hàn, hơi ngẩng đầu lên, tay sờ cái cằm khêu gợi của anh, không chút do dự nói:
"Sẽ không."