Nguyễn Tri Hạ đột ngột dừng lại và ngoan ngoãn ngồi vào lòng người đàn ông, không dám nhúc nhích.
Tên đại ma vương chết tiệt này cũng biết chơi đùa cô quả đó.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đồng cảm với Lạc Tuấn Thần.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô: “Ngoan.”
Đôi môi mỏng cố ý làm ra vẻ vô tình lướt qua vành tai cô, cực kỳ xấu xa.
Nguyễn Tri Hạ bị hơi nóng phả ra ở bên tai làm cho mất tự nhiên khiến khuôn mặt đỏ bừng theo, cô quay phắt đầu đi để tránh sự chọc ghẹo của người đàn ông này.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ ngồi đó, giống như một cặp đôi hoàn hảo không tì vết.
Chỉ thấy trong mắt Lạc Tuần Thần dâng lên một ngọn lửa ghen tuông hừng hực, lòng đau như cắt.
Thế mà Hạ Hạ lại không phản kháng.
Cô không hề chống lại...
Lạc Tuấn Thần lảo đảo, anh ấy chỉ muốn bay tới kéo Nguyễn Tri Hạ khỏi vòng tay của người đàn ông kia.
Nhưng anh ấy không có tư cách.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngồi trong vòng tay của người khác như một chú chim nhỏ nép vào người.
Tư Mộ Hàn thoáng nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ khó coi của Lạc Tuấn Thần, trong mắt đầy vẻ u ám.
Anh nâng cằm người phụ nữ lên, nói bằng giọng đầy mê hoặc: “Hạ Hạ, nói cho anh ta biết em có hạnh phúc không?”
Nguyễn Tri Hạ bị giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông mê hoặc khiến thần trí không rõ, nhưng vẫn còn một ít lý trí.
Cô biết rằng Tư Mộ Hàn đang cố tình.
Nhưng cô không thể không thuận theo ý anh.
Hơn nữa, nếu cô dám nói một câu là mình không hạnh phúc thì người đàn ông này rất có thể sẽ “xử lý” cô ngay tại chỗ luôn.
Nguyễn Tri Hạ giả bộ xấu hổ ngại ngùng mà gật đầu, nói: “Em rất hạnh phúc.”
Nói xong, cô liền vùi đầu vào ngực người đàn ông, bày ra vẻ mặt “đời này không còn gì để luyến tiếc nữa”.
Hạnh phúc cái mông!
Cả ngày bị anh uy hiếp qua uy hiếp lại, lấy đâu ra hạnh phúc?
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì cong môi đầy vẻ hài lòng, đôi mắt hẹp dài nhìn Lạc Tuấn Thần với vẻ khiêu khích, đầu ngón tay anh như vô tình hay cố ý mà vuốt ve hai má Nguyễn Tri Hạ.