Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ là đôi mắt đen như mực kia lạnh xuống.
Sát khuẩn hết một lượt từ trên xuống dưới, lại bôi thuốc xong, lúc này Tống Thanh Lam mới dừng tay lại.
"May mắn mà chỉ là vết thương ngoài da, chưa bị thương đến xương cốt, sát khuẩn xong, lại thoa thuốc tiêu viêm, khoảng chừng một tuần sẽ bắt đầu kết vảy." Tống Thanh Lam vừa nói ghi đơn thuốc.
Cô không ngờ rằng Tư Mộ Hàn lại ra tay ác như vậy, vậy mà phế đi đôi tay của Đinh Uyển Du.
Nhưng mà cô lại không có chút đồng tình nào với bà ta!
Bà ta là gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng tội!
Nhìn khuôn hàm lạnh lẽo cứng rắn của người đàn ông kia, trong lòng cô lại đột nhiên yên tâm đến lạ thường.
"Tư Mộ Hàn.."
Đôi môi không còn chút huyết sắc nào của cô khẽ mở, dường như đang muốn nói cái gì đó.
Nhưng mà vừa mở miệng, trước mắt đột nhiên tối đen, cô lâm vào trong bóng tối vô tận.
Nhìn người phụ nữ đã lâm vào hôn mê, khuôn mặt của Tư Mộ Hàn đột nhiên cứng đờ.
Anh ôm lấy cô, chuyển động xe lăn đi ra ngoài.
"Quan Diêm, cậu ở lại chăm sóc bọn họ cho thật tốt!"
"Vâng! Cậu chủ!"
Quan Diêm nhận mệnh lệnh, lập tức nhìn qua hai tên vệ sĩ ở lại, vẫy tay.
Hai tên vệ sĩ lập tức đi đến trước mặt đám Đinh Uyển Du.
"Các... các người muốn làm gì?"
Đinh Uyển Du bị dọa sợ đến mức không ngừng lui về phía sau.
Hai tên vệ sĩ không để cho bà ta có cơ hội chạy trốn, trực tiếp đi qua bắt lấy bà ta, rồi đi đến trước mặt Quan Diêm.
Quan Diêm cầm lấy cây roi mà trước đó Đinh Uyển Du đã dùng để quất Nguyễn Tri Hạ, tàn nhẫn nhìn Đinh Uyển Du, nói: "Cậu chủ nhà tôi bảo tôi phải chăm sóc các người cho thật là tốt."
Vừa dứt lời, cậu ta hung hăng vung roi.
Định Uyển Du lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
Một lát sau, trong sân của nhà họ Nguyễn lập tức vang lên tiếng kêu gào thảm thiết như quỷ khóc.
Sản nghiệp của nhà họ Tống, bệnh viện An Khang.
"Cậu chủ, đến bệnh viện rồi." Vệ sĩ mở cửa xe ra, cung kính nói với Tư Mộ Hàn trên xe.
Tư Mộ Hàn cúi đầu, nhìn cô gái trong ngực, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra anh có cảm xúc gì, nhưng mà hai tay ôm người phụ nữ kia lại cẩn thận lạ thường.
Tư Mộ Hàn ôm người phụ nữ xông thẳng vào bệnh viện, đi thẳng đến phòng khám khoa ngoại của Tổng Thanh Lam.
Lúc này trùng hợp Tống Thanh Phong đi ngang qua, nhìn thấy một người đàn ông ngồi lên xe lăn ôm một người phụ nữ toàn thân đều là máu nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh ấy.
Bóng lưng kia có chút quen quen.
Tống Thanh Phong nhìn theo hướng mà người đàn ông kia biến mất, vô cùng ngạc nhiên.
Người vừa nãy là anh ba nhà mình ư?
Nếu như anh ấy không nhìn lầm thì hình như trong ngực anh ba của anh ấy đang ôm một người phụ nữ mình đầy máu me sao?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tống Thanh Phong lập tức nhấc chân đi theo.
Lúc này Tống Thanh Lam vừa tiễn bệnh nhân cuối cùng xong, đang định thay quần áo đi ăn cơm trưa.
Nhưng ai ngờ rằng một tiếng “bịch” vang lên, cửa phòng của cô ấy bỗng nhiên bị đá mà mở ra.
Ngay sau đó cô ấy nhìn thấy Tư Mộ Hàn kiêu căng lạnh lùng, tính tình ngang ngược đang ngồi lên xe lăn, trong ngực ôm một người phụ nữ đi đến.
Tống Thanh Lam nổi giận quát: "Tư Mộ Hàn! Anh bị điên à?"
Vừa nghĩ tới người đàn ông này lại bảo người khác thô bạo đá văng của phòng của cô ấy ra, Tống Thanh Lam lập tức vô cùng tức giận.
Cửa của cô ấy không tốn tiền à, nói đá liền đá!
Thật sự là chết cũng không đổi, cái tên càng ngày càng bạo lực!
"Cô ấy bị thương rồi!"
Tư Mộ Hàn đặt Nguyễn Tri Hạ ở trên cái giường nhỏ, nhìn Tống Thanh Lam, người ta hỏi một đồng thì anh lại trả lời một nẻo.