Nhìn Nguyễn Tri Hạ chăm chú lau người cho mình như vậy, Tư Mộ Hàn cảm thấy trong lồng ngực mình như có một dòng nước ấm, khiến anh cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Thật muốn được nhìn em như vậy mãi, cả đời giúp tôi lau người.
Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ không tim không phổi nói cả đời này sẽ không yêu bất kỳ ai của cô, anh lại cảm thấy lòng đầy phiền muộn.
Cô sẽ không yêu anh thật sao?
Kể cả anh có đối xử rất tốt, rất tốt với cô?
Giày vò một hồi cuối cùng cũng lau xong người cho Tư Mộ Hàn, cả người Nguyễn Tri Hạ đã ướt mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi cô đã căng thẳng, quẫn bách đến mức nào.
Có ai biết cô đã suýt chút nữa không giữ được liêm sỉ mà sờ sờ chứ.
Người đàn ông này dù giá trị nhan sắc đã bị hủy nhưng thân hình thật sự quá ngon, chỉ cần nhìn cơ thể khiến người ta nhiệt huyết dâng trào này đã đủ khiến tim đập loạn cào cào rồi.
Dằn lại lòng xuân nhộn nhạo, Nguyễn Tri Hạ bỏ khăn tắm vào chậu, khẽ khụ một tiếng để xóa tan ý đồ nhăm nhe cơ thể Tư Mộ Hàn của mình, sau đó nói với anh: “Lau sạch rồi.”
KO
“Vẫn còn chưa đánh răng.”
Người này sai bảo cô đến nghiện rồi phải không? Càng sai bảo cô càng quen miệng, đến cả đánh răng cũng bắt cô giúp nữa.
Nguyễn Tri Hạ bất lực, chỉ đành vào phòng tắm bóp kem đánh răng, lấy một cốc nước ra, đặt lên chậu rửa mặt sau đó đích thân đánh răng cho Tư Mộ Hàn.
Tên đàn ông thối không biết xấu hổ này, đúng là mặt dày vô địch, đến đánh răng cũng bắt cô làm.
Anh chỉ bị thương ở vai chứ có bị thương tay đâu!
Hơn nữa, vẫn còn một cái tay kia mà.
Thế mà còn nỡ lòng bắt cô làm?
Cuối cùng cũng làm xong, Nguyễn Tri Hạ bưng chậu vào phòng tắm, bảo Tư Mộ Hàn tự ăn cháo.
Nhưng đến khi cô quay lại, Tư Mộ Hàn vẫn thảnh thơi ngồi dựa vào đầu giường, vẫn còn chưa ăn sáng.
Cô không khỏi nhíu mày: “Sao thế?”
Tư Mộ Hàn chỉ chỉ vết thương, không biết xấu hổ nói: “Vết thương đau, cô đút cho tôi.”
Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa úp cả cái chậu rửa mặt lên mặt Tư Mộ Hàn, cô nghiến răng: “Vết thương đau chứ tay không đau, anh tự ăn đi.”
Đánh răng cho anh là đã tốt lắm rồi đó, còn bắt cô đút cho ăn, sao anh không lên trời luôn đi!
Không biết xấu hổ!
“Vậy thôi, cứ để tôi đói đi.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, biểu cảm viết rõ: “thôi thì đói chết vậy.”
Nguyễn Tri Hạ tức mà bật cười.
Người đàn ông này.
Đúng thật là...
Haiz, đặt mông ngồi xuống giường, bưng bát cháo lên, múc một miếng to đút vào miệng Tư Mộ Hàn.
Tâm trạng Tư Mộ Hàn lập tức tốt lên, còn cong cong khóe môi, mở miệng ăn miếng cháo đã đưa đến bên miệng.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế, tức muốn chết.
Cô vừa đút cho anh ăn, vừa mắng thầm.
Ăn đi, ăn đi, ăn chết luôn.
Cho anh sai bảo này!
Nghẹn chết anh đi!
“Khụ khụ khụ..”
Không biết có phải cô miệng quạ đen hay không, vừa nói xong thì Tư Mộ Hàn vốn đang ăn rất thản nhiên liền họ luôn.
“Sao... sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ lập tức ngớ ra, vội vàng buông bát xuống, VỖ VỖ lưng Tư Mộ Hàn.
Đậu xanh, đừng có linh nghiệm thế chứ?
Cô chỉ nói thế thôi.
Thấy Tư Mộ Hàn ho đến mặt mũi đỏ bừng, Nguyễn Tri Hạ bỗng thấy áy náy.
Trách mình vừa rồi tự dưng lại rủa anh như thế.
“Được rồi, đừng vỗ nữa.”
Tư Mộ Hàn cũng phục cô rồi.
Vỗ mạnh thế định mưu sát chồng đấy hả?
"..” Nguyễn Tri Hạ bối rối, liền thu tay lại, đứng dậy, bưng cái khay: “Bữa sáng anh cũng ăn xong rồi, vậy tôi đi đây.”
Dứt lời liền định đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Tư Mộ Hàn gọi cô: “Quay lại.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, hoài nghi hỏi anh: “Anh còn chuyện gì sao?”