Nguyễn Tri Hạ thấy được hình ảnh Mặc Thâm tay không bắt rắn, tim lỡ mất một nhịp.
Không đợi cô mở miệng nói gì.
Mặc Thâm xoay mình leo lên, ôm lấy cô từ phía sau lưng.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ có tiếp xúc thân mật với một người đàn ông khác ngoài Tư Mộ Hàn, cho nên khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Nhưng cô cũng biết, đây không phải là lúc già mồm cãi láo.
Trong rừng rậm này có quá nhiều nguy hiểm, cô vẫn nên giữ mạng quan trọng hơn.
Bạch Hổ công theo hai người, nhanh chóng xuyên qua rừng rậm.
vietwriter.vn
Sợi tóc Nguyễn Tri Hạ bị thổi cho bay ra phía sau, có vài lọn trực tiếp đập vào mặt Mặc Thâm.
Trên tóc thoang thoảng hương thơm.
người, khiến anh ta có cảm giác phiền não.
Dường như càng ngày anh ta càng coi cô thành Hạ Hạ.
Mặc Thâm theo bản năng ôm chặt eo Nguyễn Tri Hạ, đầu tựa vào tấm lưng
Nhìn Mặc Thâm không biết xấu hổ đưa tay ôm lấy eo mình, Nguyễn Tri Hạ cực kỳ không nể mặt mà hất ra.
Không đợi cô hất tay Mặc Thâm ra, bên tai đã truyền đến giọng nói có chút vô lực của Mặc Thâm: “Đừng nhúc nhích, rơi xuống thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Nguyễn Tri Hạ nhất thời ngồi im.
Dù sao hiện tại cô cũng đang ở trên lưng hổ mà.
Cô thật sợ sẽ ngã xuống đất.
Nguyễn Tri Hạ cắn răng, cực kì bất đắc dĩ.
Lại chỉ có thể để mặc Mặc Thâm ôm mình.
Dọc đường đi, Mặc Thâm cũng rất quy củ, chỉ đơn thuần là ôm eo cô, chứ chưa từng sở chỗ khác, nếu không cho dù Nguyễn Tri Hạ có thật sự đã ngã
Bạch Hổ dẫn bọn họ trở lại lâu đài.
Không đợi Nguyễn Tri Hạ hất tay Mặc Thâm ra, Mặc Thâm đã ngã xuống.
Trực tiếp ngã nằm trên đất.
Nguyễn Tri Hạ bị cảnh tượng Mặc Thâm ngã xuống đất, khiến cho sợ tới
Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm trước mặt Mặc Thâm, nhìn miệng anh ta tím tái, rất giống trúng độc, cô không khỏi nhìn về phía cái tay bắt rắn của Mặc Thâm lúc trước.
Quả nhiên, tại giữa ngón trỏ và ngón cái của anh ta có hai dấu răng cắn đã thâm đen.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ dâng lên cảm xúc phức tạp.
"Này, anh tỉnh lại đi!".
Cô giơ tay vỗ đôi má Mặc Thâm, muốn đánh thức anh ta.
Đáng tiếc Mặc Thâm hoàn toàn đã ngất, không hề có phản ứng.
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ, nhìn về phía con hổ trắng, hy vọng nó có thể tha chủ nhân mình về.
Nhưng con hổ này vô cùng cao ngạo.
Thấy cô nhìn sang, nó lại hếch cằm lên với cô, giống như đang nói, người là Vì cô nên mới trúng độc, cô tự cõng đi.
Nguyễn Tri Hạ: "..”.
Hiện tại đến động vật cũng biết kiêu ngạo thế sao?
Bất đắc dĩ, Nguyễn Tri Hạ chỉ đành nâng Mặc Thâm, khoác cánh tay anh ta trên cổ mình, từ từ đỡ Mặc Thâm dậy.
Sau đó cố sức đi về phía trước.
Không đợi cô đi được mấy bước, không biết Thập Lục chạy ra từ chỗ nào trong rừng rậm kia.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ đỡ Mặc Thâm, Thập Lục lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mới tiến lên kéo tay Mặc Thâm từ trên vai Nguyễn Tri Hạ qua vai mình.
Tự anh ta đỡ.