Cô ấy vừa nói có thể người phụ nữ đó lừa dối Hạ Hạ, nhưng Hạ Hạ nói rằng cô đã xem video.
Đây chẳng lẽ là sự thật?
La An An vẫn không tin, nói tiếp: "Chẳng lẽ là cắt ghép? Người phụ nữ đó xấu xa như vậy, có chuyện gì mà không làm được chứ?".
"Tớ không biết, tối nay tớ sẽ về xem lại, tớ sẽ tìm người xác minh xem có phải thật hay không.
Dù là giả thì cũng không được để video lộ diện, dù sao trên mạng bình luận rất tiêu cực, dù thật hay không thì mọi người cũng chỉ biết hùa theo thôi, tới không muốn mẹ tớ qua đời mà lại trở thành đối tượng thảo luận của người khác."
La An An không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm cô vào lòng an ủi: "Tiểu Hạ, cho dù sự thật là như thế nào, cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ."
“An An, cảm ơn cậu.” Nguyễn Tri Hạ quay lại ôm La An An, cảm thấy rất hài lòng vì trên đời vẫn có thể có một người bạn thân thiết như vậy.
Không cần biết sự thật rốt cuộc là gì.
Cô vẫn là con gái của mẹ, cô sẽ không khinh thường bản thân, cũng sẽ không coi thường mẹ.
La An An đột nhiên đề nghị: "Hay là tớ đi cùng cậu nhé?"
"Không, tớ tự làm được."
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu từ chối lòng tốt của La An An.
“Được rồi.” La An An chỉ có thể chịu thua: “Nếu hai mẹ con kia dám bắt nạt cậu, cậu nhất định phải nói cho tớ biết, tớ sẽ trút giận cho cậu, đánh người, loại việc này tớ là giỏi nhất."
La An An nói xong, vỗ vỗ ngực, ra vẻ rất trường nghĩa.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: "An An, nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ không thể lấy chồng được đâu."
La An An vốn có một mái tóc ngắn, tuy rằng nét mặt mềm mại xinh đẹp nhưng lại có vẻ bất cần, không có một chút gì là nữ tính, Nguyễn Tri Hạ thực sự lo lắng cô ấy sẽ không thể kết hôn và sẽ trở thành một bà cô già cô đơn.
“Ai muốn kết hôn chứ?” La An An cười phản bác: “Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn!"
D
Nguyễn Tri Hạ mím môi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Bàn tay nhỏ bé chọc vào trán La An An, đau lòng nói: "Cô bé ngớ ngẩn."
La An An dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ấy mỉm cười.
Cô ấy ôm lấy cánh tay của Nguyễn Tri Hạ, vẫn cười đến vô tâm: "Nói ai ngờ ngẩn cơ?"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghẹn lời.
Cô gái An An này.
Đầu óc xoay chuyển nhanh thật.
Cô mỉm cười bất lực: "Nói cậu đó, đồ ngớ ngẩn"
"Ai ngớ ngẩn cơ, rõ ràng là cậu đó Tiểu Hạ, nhìn cậu càng ngày càng giống một cô gái ngớ ngẩn."
La An An bất mãn phản bác lại.
“Vớ vẩn.” Nguyễn Tri Hạ không miễn cưỡng đánh trả.
"Đồ ngốc."
"Cậu mới ngốc."
Hai người bọn họ cãi nhau xem ai là ngốc, nhưng không biết lúc này trông bọn họ lại ngốc hơn.
Trong quán cà phê.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện với Đinh Uyển Du, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt càng thêm lãnh đạm, giống như đang nhìn kẻ thù.
Cô lạnh lùng nói, giọng nói không chút cảm xúc: "Nguyễn Tử Nhu đã được thả, còn đoạn phim thì sao?"
"Tao chưa thể đưa video cho mày."
Đinh Uyển Du được một tấc lại tiến một thước nói: "Mày để Nhu nhi trở về nhà họ Nguyễn, tao sẽ giao cho mày."
Sau khi nghe lời này, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đứng lên, vẻ mặt tràn đầy tức giận: "Bà đừng càng ngày càng quá đáng!"
"Đã nói là chỉ cần thả Nguyễn Tử Nhu ra, bà sẽ đưa đoạn video cho tôi mà!"
"Hiện tại bà muốn lật lọng có đúng không? Muốn Nguyễn Tử Nhu quay lại nhà giam để đợi có đúng không?"
Cho rằng cô dễ bắt nạt sao?
Nghĩ rằng cô sẽ thỏa hiệp thêm một lần nữa sao?
Sao bà không lên trời luôn đi?