Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì thủ đoạn cứng rắn của anh làm cô cảm thấy phản cảm, nên mỗi lần anh muốn giải thích, cô sẽ bịt chặt tại không chịu nghe.


Trước giờ anh cũng chưa từng đề cập tới chuyện này, nên cô không hề hay biết rằng anh đã từng sống một cách mờ mịt và tuyệt vọng đến vậy.


Có phải lúc đó anh cảm thấy cuộc đời này đã mất hết hy vọng hay không?


Nguyễn Tri Hạ thật sự rất hối hận. Cô hối hận tại sao bản thân lại ương bướng như vậy, tại sao không chịu nghe anh giải thích.


Thiếu chút nữa...



Nghĩ đến việc thiếu chút nữa bản thân đã đánh mất anh, cảm giác hối hận và tự trách dâng trào, lấp đầy tim cô.


Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nói tiếp:


"Thấy ông nội và mấy người anh em lại đứng trước mặt anh khóc nức nở như một đứa trẻ, anh bỗng phát hiện kỳ thật bản thân là một kẻ vô cùng tồi tệ"


"Sau đó anh không tiếp tục phí hoài bản thân, nhưng cũng chẳng nghĩ tới chuyện bản thân phải sống thật tốt mà chỉ cứ thế sống một cách chán chường suốt ba tháng."


"Mãi đến khi anh nhận ra việc anh gặp chuyện không may không phải ngoài ý muốn, mà là một âm mưu, thì anh mới có mục tiêu để sống tiếp."


Nguyễn Tri Hạ hỏi theo quán tính: "Là ai muốn hại anh?"


.


Rốt cuộc là ai đã ra tay độc ác với Tư Mộ Hàn như vậy, vụ nổ năm đó phải nói là làm rung động cả thành phố.


Nghe nói ngoại trừ Tư Mộ Hàn, còn có vô số người vô tội phải thiệt mạng.




Rốt cuộc là kẻ nào mà lại ác độc như thế chứ!


Tư Mộ Hàn hoang mang lắc đầu: “Không biết."


"Cũng vì không tra ra được người đó là ai, nên dù chân anh đã khỏi hẳn, anh cũng quyết định không nói cho người khác biết, vẫn tiếp tục ngồi xe lăn như cũ. Anh thầm nghĩ ngày nào đó, sau khi đã tìm ra kẻ đứng sau, anh sẽ quang minh chính đại đứng lên lần nữa."


"Chỉ là anh không ngờ mình sẽ gặp được em."


Nói tới đây, Tư Mộ Hàn bỗng cúi đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.


Tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lòng bàn tay to lớn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt của cô.


Trong con mắt hẹp dài chất chứa thâm tình vô hạn.


Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, anh nói: "Anh từng sống chỉ vì muốn điều tra rõ chân


tướng, báo thù cho chính mình."


"Khi đó thế giới của anh chỉ độc một màu u ám, là em, là sự xuất hiện của em đã khiến cuộc đời anh không còn đơn điệu một màu nữa."


Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn, để rồi bị tình yêu sâu sắc nơi đáy mắt anh hút mất hồn vía.


Cô ngây ngốc nhìn anh, tim đập ngày một nhanh, chỉ một lát đã loạn thành một đoàn.


Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng với anh mà nói, cô tựa như ánh rạng động chiếu rọi bầu trời tăm tối.


Như thể nếu không có cô, anh sẽ không sống nổi.


Tư Mộ Hàn cũng bất động nhìn cô trong thoáng chốc, tựa như muốn khắc sâu cô vào tận đáy lòng.


Ngón tay anh khẽ vỗ về da thịt của cô: “Ngày đó em hỏi anh có yêu em không, anh thật sự không biết."


"Anh không biết thế nào mới gọi là yêu"


Nguyễn Tri Hạ nhìn đôi mắt hoang mang của người đàn ông kia, tim cô khẽ run rẩy.


Anh nói, ngay cả yêu mà anh cũng không biết là thứ gì?


Vậy cô có thể hiểu thành rằng trước giờ anh không hề yêu bất kỳ ai không?


"Thế giới của anh rất nhàm chán, không có bao nhiêu thú vui, càng không cảm thấy hứng thú với phụ nữ."


"Anh cũng nhận ra rằng bản thân là một người khuyết thiếu tình cảm."


"Tận đến khi em thình lình xông vào thế giới của anh, anh vẫn không biết đó là loại tình cảm


gì."


"Chỉ là khi thấy em gần gũi với những người đàn ông khác, không hiểu sao anh lại cảm thấy rất tức."


Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn anh, không biết sao lại cảm thấy rất buồn cười.


Đó không phải là ghen sao?


"Khi không gặp được em, trong lòng anh luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó."


"Khi thấy em bị thương, anh chỉ hận không thể giết hết tất cả những kẻ dám tổn thương em."


"Khi hay tin không thấy em đây nữa, anh cảm giác cả thế giới như sụp đổ."


Hai mắt Nguyễn Tri Hạ càng thêm chua xót, cũng càng thêm ê ẩm, sao người đàn ông này lại quyến rũ tới vậy?


Còn làm bộ như cái gì cũng không hiểu nữa chứ.


Cô khẽ chớp mắt mấy cái, không lên tiếng quấy rầy người đàn ông trước mặt.


"Khi em nói muốn ly hôn, anh trực tiếp xé nát giấy đăng kí kết hôn, nghĩ rằng chỉ cần không lấy được giấy đăng ký kết hôn, em vẫn sẽ là vợ của anh."


Nguyễn Tri Hạ bị tức đến bật cười.


Được rồi, anh lợi hại, anh thắng.


Nguyễn Tri Hạ phát hiện người đàn ông này dường như bị ám ảnh với việc xé giấy đăng ký kết hôn.


Cho nên rốt cuộc giấy đăng ký kết hôn có bị xé hay không?


Anh trừng mắt, bất mãn liếc cô một cái, sau đó mới nói tiếp:


"Anh muốn dâng toàn bộ những gì tốt nhất trên đời cho em."


"Anh muốn chiều chuộng em như con gái rượu cả đời này."


"Anh muốn em có thể thoải mái cười to trong vòng tay anh."


"Anh muốn yêu thương, chiều chuộng, che chở em cả đời, muốn nắm tay em, nhìn em chậm rãi già đi dưới sự đùm bọc của anh."


"Anh không biết liệu đây có được xem là yêu không nữa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK