Mặc Thâm cảm thấy vừa rồi mình nói chuyện cũng có hơi nặng.
Vì thế anh ta gật đầu: “Phiền cô chăm sóc cho cô ấy trước, tôi đi tìm Thập Lục."
Bạch Tuyền gật đầu nói: “Yên tâm đi. Em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy thay anh Mặc Thâm"
Mặc Thâm gật đầu cảm kích nhìn Bạch Tuyền, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, bụng đau rất khó chịu.
Nhưng cô cũng nghe thấy Mặc Thâm và Thập Lục cãi nhau,
Về việc hai người họ cãi nhau, trong lòng cô không hề gợn sóng, bất kể là Mặc Thâm hay là Thập Lục, đối với cô mà nói, đều là người xấu.
Mặc Thâm bắt cô tới đây, mà Thập Lục thì không cho cô ăn cơm, hai người đều là đầu sỏ gây chuyện, không ai oan uổng hết.
vietwriter.vn
Bạch Tuyền lấy thuốc giảm đau ra đút cho Nguyễn Tri Hạ uống, sau đó bảo Nguyễn Tri Hạ ngủ một giấc, nói là thuốc giảm đau sẽ khiến cho người ta chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Tri Hạ uống thuốc giảm đau, rất nhanh đã cảm nhận được cơn đau giảm bớt, người cũng trở nên buồn ngủ.
Mặc dù cô không muốn ngủ, nhưng dưới tác dụng phụ của thuốc, cô vẫn không kiên trì nổi mà chìm vào giấc ngủ.
Khách sạn lớn trên hải đảo.
Tư Mộ Hàn nằm ở trên giường, Quan Diêm đứng ở trước giường anh, bẩm báo với anh tiến độ của ngày hôm nay.
"Cậu chủ, người của chúng ta và anh Mộc đã toàn lực điều tra tung tích của mợ chủ, tin chắc không bao lâu nữa, chúng ta sẽ biết hiện tại mợ chủ đang ở đâu."
Mặt mày Tư Mộ Hàn vẫn không chút thay đổi, chỉ gật đầu đáp: “Ừ."
Nhìn gương mặt đã gầy đi của người đàn ông, Quan Diêm chỉ sợ nếu còn không tìm được mợ chủ, cậu chủ nhà mình sẽ không gắng gượng nổi trước.
Vì thế anh ta không khỏi khuyên: "Cậu chủ, ít nhiều gì thì anh cũng nên ngủ một giấc trước
Từ sau khi mợ chủ mất tích, cậu chủ chưa từng ngủ một giấc nào.
Nếu cứ như vậy thì làm sao mà chịu được.
"Quan Diêm, tôi không ngủ được."
Khóe môi Tư Mộ Hàn co giật, trong lòng chua xót không thôi.
Cô là thuốc của anh, có cô ở đây, anh mới có thể ngủ được an ổn.
Hiện giờ không có cô ở đây, anh không tài nào chìm vào giấc ngủ.
Cho dù có dùng thuốc ngủ cưỡng chế mình đi vào giấc ngủ, thì cũng chỉ có thể duy trì được hơn một tiếng.
Cuối cùng vẫn sẽ giật mình tỉnh lại.
Sao anh lại không muốn yên ổn ngủ một giấc chứ, nhưng anh thật sự không ngủ được.
"Cậu chủ..."
Quan Diêm đứng ở đó, thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Lần thứ hai Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, trời đã sáng.
Cô ngồi dậy trên giường, nhìn thấy nơi này là phòng cho khách trong lâu đài của Mặc Thâm, cô không khỏi ngẩn người.
Cô nhớ rõ hình như mình bị bệnh đau dạ dày, được Mặc Thâm ôm đến một căn phòng y tế.
Sau đó cô uống thuốc giảm đau rồi ngủ thiếp đi.
Sao cô lại về tới nơi này rồi?
Thật sự rất buồn bực.
Một nữ giúp việc nơm nớp lo sợ đi đến từ cửa, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã ngồi dậy, nhất thời đi tới, quy củ gọi: "Thưa cô, cô Nguyễn, cô tỉnh rồi ạ."
Nguyễn Tri Hạ ghé mắt nhìn lại, thấy là một nữ giúp việc lạ mắt, không khỏi ngẩn người.
Nếu cô không nhớ nhầm, nữ giúp việc trước đó được sắp xếp trông chừng cô, không phải là người này mà nhỉ.
"Cô Nguyễn, ông chủ nói, nếu cô tỉnh thì bảo tôi gọi cô xuống dùng cơm."
Nữ giúp việc có chút khiếp đảm nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói chuyện rất nhỏ, giống như sợ nói lớn sẽ chọc giận Nguyễn Tri Hạ không bằng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy nữ giúp việc sợ sệt như vậy, thật sự không biết phải nói gì.
Cô là hổ sao?
"Cô đi xuống trước đi, tôi rửa mặt rồi sẽ đi xuống"
Chạy trốn thất bại, cho dù cô có lòng muốn trốn nữa, chỉ e là cũng rất khó.
Nguyễn Tri Hạ hết than lại thở, đứng dậy từ trên giường rồi đi vào phòng rửa mặt.
Lúc Nguyễn Tri Hạ xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy toàn cảnh trong phòng khách.
Hàng loạt người làm nơm nớp lo sợ đứng thành một hàng.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi từ trên lầu xuống, một vài người làm trẻ tuổi có chút oán giận trừng Nguyễn Tri Hạ một cái.
Đều tại người phụ nữ này, cho nên bọn họ mới có thể bị ông chủ phê bình trông chừng bất cẩn, muốn đuổi việc bọn họ.