Nguyễn Tri Hạ thành công chọc giận Tư Mộ Hàn, anh bóp lấy cổ của cô, ánh mắt lạnh lẽo mà tàn nhẫn.
"Cô muốn làm người phụ nữ của tôi, hay là làm quỷ của nhà họ Tư tôi?"
Không ai có thể còn nguyên vẹn mà sống sau khi gây hấn với anh cả!
Anh cho cô một ngoại lệ, không có nghĩa là cô có thể đối nghịch với anh!
Cô trêu chọc anh trước, làm gì có chuyện bình yên dứt ra được chứ?
Cô xem Tư Mộ Hàn anh là cái gì?
Rác rưởi, ve chai sao?
Nguyễn Tri Hạ bị siết cổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cô không thể ngờ được người đàn ông vừa mới còn dễ nói chuyện như vậy lại thay đổi thất thường đến thế.
Thật sự là hù chết cô rồi.
Cô vội vàng nói: "Tôi chọn làm người phụ nữ của anh."
Đối mặt với sống chết, mấy cái sĩ diện gì đó chẳng là gì cả!
Mặc dù đối với cô mà nói thế giới này không quá xinh đẹp, nhưng cô vẫn còn chưa sống đủ đâu.
Hơn nữa, ai muốn làm quỷ của nhà họ Tư của anh chứ!
Có làm quỷ cũng có dính líu đến anh, vậy còn không bằng làm người phụ nữ của anh!
Cô vừa đồng ý, người đàn ông lập tức buông lỏng cô ra.
Cổ có được tự do, Nguyễn Tri Hạ lập tức thở hồng hộc.
Cô vừa ngẫm lại thì lập tức sợ hãi mà nhìn Tư Mộ Hàn.
Đều là do trước đây người đàn ông đối xử quá nhân từ với cô, khiến cô quên mất những lời đồn về anh.
Tàn nhẫn, khát máu, ngang ngược là những tính từ miêu tả người đàn ông này!
Sao cô lại quên được chứ?
Tư Mộ Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ, tựa như thôi miên, nói: "Nếu cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ đối xử tốt với cô."
Trở về từ cõi chết một lần, Nguyễn Tri Hạ làm gì dám phản bác người đàn ông nữa chứ!
Cô chỉ có thể gật đầu, thuận theo anh mà nói: "Tôi sẽ nghe lời."
Bây giờ cô cảm thấy vô cùng hối hận vì đã đồng ý với Nguyễn Thiên Dân gả thay Nguyễn Tử Nhu.
Nếu như không có chuyện gả thay này thì cô cũng sẽ không chọc đến người đàn ông tâm trạng lên xuống thất thường này.
"Ngoan."
Tư Mộ Hàn rất hài lòng với sự thuận theo của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi màu máu của cô.
Cả thân thể của Nguyễn Tri Hạ cứng đờ, mặc dù ngoài miệng nói làm người phụ nữ của anh, nhưng thân thể cũng rất thành thật kháng cự.
Mà lúc này.
Nhà họ Lạc.
Trong căn phòng khách theo phong cách Châu u.
Một người đàn bà cao quý ngồi trên ghế sa lông.
Ba mẹ nhà họ Lạc cũng nghiêm túc ngồi ở đó.
Mà một bên khác, thì là ba mẹ nhà họ Phương ngồi, còn Phương Minh Mị ngồi trên ghế sa lông bên cạnh hai người kia, lã chã chực khóc, thật giống như bị người ta ức hiếp vậy.
Lạc Tuấn Thần nhìn Phương Minh Mị ngồi ở kia, tựa như muốn khóc nhưng lại cố nén lại nghẹn ngào, cứ như bị ăn hiếp vậy, trong lòng vô cùng chán ghét và phản cảm.
Mẹ Phương nhìn mẹ Lạc, nói: "Hải Cầm à, đứa con trai này của bà cũng có tương lai ghê nhỉ, vậy mà lại vì một con Tuesday mà chạy đến nhà họ Phương chúng tôi, nói muốn từ hôn với Minh Mị của chúng tôi đấy!"