Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không...


Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô bằng nét mặt không cảm xúc, ánh mắt thâm sâu u ám, khiến cô không nhìn ra được rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.


“Hạ Hạ, em còn nhớ mình đã nói gì với anh không?"


Tư Mộ Hàn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, bắt đầu liệt kê những lời hứa hẹn cô của cô:


"Em đã nói, em sẽ không bao giờ rời xa anh."



vietwriter.vn



“Em đã nói, dù cho có chuyện gì xảy ra, em cũng phải xác nhận trước với anh."


“Em đã nói, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không dễ dàng buông tay nhau."


“Giờ em nói anh nghe, con mẹ nó chứ, rốt cuộc em bị làm sao hả?"


Câu nói cuối cùng, Tư Mộ Hàn dường như đã dùng sức gào lên.


Nguyễn Tri Hạ nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, trong lòng cô ngoài cảm giác khó chịu thì chẳng còn biết gì nữa.


Nhưng khi nghĩ đến mẹ anh, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ.


Cô vẫn chọn cách đi ngược lại với trái tim của mình, mở miệng nói: "Tôi không làm sao cả, chỉ là tôi cảm thấy chung sống với anh quá mệt mỏi. Anh cứ thế này không được, thế kia không được, tôi không thích."


Nghe xong lời này của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn rơi vào trầm mặc hồi lâu.



vietwriter.vn



Mắt anh đang run rẩy, tựa như cơn sóng mãnh liệt không ngừng dâng trào.


Nhưng một lát sau, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.


(D)


Anh vô cùng bình tĩnh, nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: "Anh mặc kệ em bị làm sao. Tóm lại là giờ em câm miệng cho anh, anh không muốn nghe bất cứ điều gì hết!"


Dứt lời, anh lập tức cúi người xuống, nhìn quả bom không thể gỡ xuống trên người cô, mặt anh lộ rõ vẻ nham hiểm hung ác.


Ngay từ lúc bắt đầu, Mộc Quý Bạch đã im lặng không nói bất cứ lời nào.


Có điều Nguyễn Tri Hạ đã nói nhiều vậy rồi mà Tư Mộ Hàn vẫn chỉ thờ ơ khiến anh ta không nhịn được khẽ cau mày.


DI


Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông tên Tư Mộ Hàn đang chăm chú nghiên cứu quả bom trên người mình, hàng lệ lại trực trào nơi khóe mắt.


Cô vội ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.


Đồ ngốc!


Tại sao lại không đi?


Cô đã nói đến mức đó rồi, tại sao còn muốn ở lại?


Nguyễn Tri Hạ thật sự chưa từng thấy ai ngốc như Tư Mộ Hàn.


Mà bên phía La An An.


Nhìn Đường Ngọc đang chạy về phía mình.


Ban đầu La An An còn tưởng mình hoa mắt rồi chứ.


Thế nhưng thời điểm thấy Đường Ngọc xuất hiện gần mình, cô ấy có hơi xúc động, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.


Có trời mới biết cô ấy sợ hãi nhường nào.


Âm thanh tích tắc đếm ngược thời gian đó đối với cô ấy mà nói quả thực là bùa đòi mạng.


Không thể tưởng tượng nổi, có một ngày La An An cô lại bị người ta bắt cóc, còn cài bom hẹn giờ trên người.


Chỉ cần nghĩ đến chuyện lát nữa thôi là cơ thể bị nổ tan tành, máu thịt tung tóe là La An An lại sợ hãi túm chặt vạt áo mình.


Đồng thời, trong lòng cô ấy cũng đang rất lo lắng cho sự an nguy của Nguyễn Tri Hạ.


La An An vô cùng áy náy.


Nếu không phải Hạ Hạ muốn đưa cô ấy đi thì sẽ không tự dưng mà ra khỏi cửa, cũng không có chuyện bị một người đàn bà điên bắt cóc rồi hãm hại thế này.


“An An, đừng sợ, anh sẽ cứu em."


Nhìn quả bom cột chặt trên người La An An, Đường Ngọc có hơi hoảng loạn.


Đừng nhìn ngoài mặt anh ta bình tĩnh, ra vẻ rất có kinh nghiệm mà tưởng thật.


Trên thực tế, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải loại bom khó giải quyết thế này.


Ba quả bom anh ta vừa gỡ kia, thật sự quá mức tầm thường.


Nhưng mà quả bom cài trên người La An An thì khác, nó thật sự quá khó giải quyết.


Thú thật, Đường Ngọc cũng không nắm chắc về loại bom này.


Nhưng anh ta không thể hoảng.


Bởi vì anh ta biết, nếu anh ta luống cuống thì La An An nhất định sẽ rất sợ hãi.


La An An nhìn Đường Ngọc đang cúi người gỡ bom cho mình, trong lòng lại dấy lên thứ cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.


Đường Ngọc chính là một khối u ác tính trong cuộc đời cô ấy.


Là người mà cô ấy ghét nhất.


Nếu có thể, cô ấy thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào.


Nhưng lúc này đây, nhìn anh ta không màng nguy hiểm cố gắng gỡ bom giúp mình, trái tim cô đột nhiên lại rung động.


Nhưng đó chỉ là trong một khoảnh khắc.


Nhìn Đường Ngọc ngồi xổm trước mặt mình, La An An nói: "Đường Ngọc, anh đi đi! Tôi không cần anh cứu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK