Không phải cô ta nói cái cô Nguyễn Tri Hạ này không có chống lưng hay sao?
Nhưng bây giờ thì sao chứ! Cậu Hàn người ta đích thân tới đòi người kia kìa!
Đáng chết, anh ta vốn không nên đồng ý với cô ta, nếu để cho cậu Hàn biết cô ta làm gì Nguyễn Tri Hạ ở trong đó, không biết anh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa!
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn tên đội trưởng của phân đội nhỏ kia, thấy vẻ mặt của anh ta vô cùng căng thẳng gấp gáp, như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sắc bén như kiếm quét qua anh ta: "Nguyễn Tri Hạ ở đâu? Lập tức dẫn tôi đến đó!"
"Ở... ở.."
Đội trưởng của phân đội nhỏ kia bị dọa sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, anh ta không ngờ rằng vậy mà Tư Mộ Hàn lại nhận ra điều gì đó rồi.
"Quan Diêm!" Tư Mộ Hàn lạnh lùng quát.
Quan Diêm lập tức tiến lên, nắm chặt cổ áo của tên đội trưởng phân đội nhỏ kia, hung tợn nói: "Nói, có phải các anh đã làm gì mợ chủ nhà tôi rồi không?"
Tên đội trưởng của phân đội nhỏ kia lập tức sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra: "Không phải tôi... Là cô Phương, là cô ấy muốn dạy dỗ cô Nguyễn."
Ngay khi Quan Diêm muốn hỏi thêm cái gì đó nữa thì một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên từ trong phòng tạm giam phía sau.
"A..."
Nghe được tiếng hét này, cho dù là tên đội trưởng của phân đội nhỏ kia hay là Quan Diêm, hoặc là Tư Mộ Hàn, tất cả đều biến sắc.
Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn cực kỳ âm trầm, anh không đợi Quan Diêm, trực tiếp chuyển động xe lăn đi đến phòng tạm giam.
Quan niệm theo sát phía sau.
Ngay khi Tư Mộ Hàn đi vào phòng tạm giam thì nhìn thấy người phụ nữ bị một tên đàn ông đè lên vách tường, người phụ nữ dùng sức phản kháng.
Hai mắt anh khẽ run lên, trực tiếp chuyển động xe lăn đi tới.
Một tay níu lấy người đàn ông kia, dùng sức hất lên, lập tức ném người đàn ông kia nằm lăn ra đất.
Anh giống như phát điên, hai mắt đỏ bừng, nhìn người đàn ông trên đất, trong đôi mắt của anh ẩn chứa ngọn lửa tức giận lớn đến mức như có thể hủy thiên diệt địa.