Nguyễn Tri Hạ giật mình bừng tỉnh, vội vàng đáp: “Không có gì, tôi chỉ hỏi chơi chơi vậy thôi.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại như thể đã “đánh hơi” được tin tức không hay nào đó. Anh nâng cằm Nguyễn Tri Hạ lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mình: “Nói cho rõ đi, sao cô lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ cô...”
Không đợi Tư Mộ Hàn nói xong, Nguyễn Tri Hạ đã vội vàng giải thích trước: “Không có! Tôi không có người đàn ông nào khác đâu...”
Tư Mộ Hàn: “...”
Ai hỏi cô có người đàn ông khác hay không?
Cô mà dám, anh sẽ đánh gãy chân cô.
“Tốt nhất là cô nên nhớ cho kỹ, cô là người phụ nữ của tôi, dù là thân thể hay trái tim cô đều thuộc về tôi. Nếu cô dám nhớ nhung người đàn ông khác, tôi sẽ... Tư Mộ Hàn dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Ăn cô đấy!”.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy sởn cả tóc gáy, tự nhiên cô thấy hơi chột dạ, không hiểu sao lại vậy.
Trong lòng cô đã có một bóng hình khác, nếu để Tư Mộ Hàn biết, liệu anh có...
Như tưởng tượng ra cảnh tượng khủng bố nào đó, Nguyễn Tri Hạ vội nhắm chặt hai mắt lại.
"Á, tôi buồn ngủ rồi, tôi ngủ đây.”
Vào những lúc đáng sợ như này, không ngủ còn đợi Tư Mộ Hàn hỏi đến cùng hay sao?
Cô đâu có ngốc.
Thực ra Tư Mộ Hàn chỉ nói vậy thôi, nhưng vẻ chột dạ của Nguyễn Tri Hạ lại khiến vẻ mặt của anh trở nên vô cùng u ám.
Lẽ nào, trong lòng cô thật sự đã có người khác rồi ư?
Vừa nghĩ đến khả năng này là Tư Mộ Hàn liền cảm thấy trong lòng mình đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Anh ôm chặt lấy cô tựa như muốn khám cô vào người mình.
Nguyễn Tri Hạ bị cánh tay Tư Mộ Hàn siết đến đau đớn nhưng cô vẫn không dám hé hé tiếng nào, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Sau đó, cuối cùng cô đã thật sự thiếp đi.
Mưa giống như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ bạc rơi xuống từ trên thiên đình. Mưa rất mỏng, cũng rất nhẹ, rơi xuống một cách vô định.
Hôm nay trông Tư Mộ Hàn âm u hơn mọi ngày rất nhiều, khuôn mặt vô cảm của anh tựa như được phủ một nét u sầu nhàn nhạt.
Anh ngồi trên chiếc xe lăn, mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền và quần cùng màu, chân cũng đi đôi giày da màu đen, để lên chỗ để chân của xe.
Một thân màu đen trên càng nặng trĩu và u buồn.
Anh không cầm ô, mưa phùn như những mũi kim, rơi nghiêng nghiêng xuống mặt đất.
Mưa rơi trên mái tóc mềm mịn của anh, tạo thành những giọt nước nho nhỏ.
Anh đặt bó hoa trong tay trước mộ Thư Mạn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi ở đó.
Đôi mắt đen láy như đá obsidian của anh nhìn chằm chằm vào di ảnh trên tấm bia mộ, đôi mắt sâu thẳm sâu không dò được đáy đó khiến không ai có thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Má Lâm và Quan Diêm cũng mặc đồ đen, cũng không cầm ô, họ cung kính đứng ở một bên, cũng không lên tiếng quấy rầy Tư Mộ Hàn.
Khoảng mười phút trôi qua.
Tư Mộ Hàn lăn bánh xe, nói: “Về thôi.”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi bị thương khác với thường ngày.
Lúc quay về Đế Uyển, Tư Mộ Hàn chỉ dặn người làm không được quấy rầy anh, sau đó ngồi thang máy quay về phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng Tư Mộ Hàn, trong lòng má Lâm rất buồn.
Cậu chủ vẫn như lúc trước, mỗi lần đi viếng mộ bà chủ về, anh đều đóng kín cửa tự nhốt mình trong thư phòng hoặc phòng ngủ, không gặp bất cứ ai cũng không ăn uống gì.
Má Lâm hơi lo lắng, vội vàng gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Bà ấy nghĩ, chắc chắn lúc này cậu chủ rất muốn mợ chủ có thể ở bên cạnh mình.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, má Lâm vội vàng nói: “Mợ chủ, cô có thể về Đế Uyển một chuyến không? Cậu chủ cậu ấy.”
ở đầu dây bên kia, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói đầy vẻ lo lắng của má Lâm, còn tưởng rằng đã có chuyện gì đã xảy ra với Tư Mộ Hàn, vội hỏi: “Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì ư?”