Haiz!
Phiên chết mất.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường cũng không yên, mà lúc này ở ngoài cửa, Tư Mộ Hàn nhìn cánh cửa bị khóa mà bất đắc dĩ mỉm cười.
Người phụ nữ này càng ngày càng to gan, lại dám nhốt anh ở ngoài cửa.
Tư Mộ Hàn quay lưng rời đi.
Nguyễn Tri Hạ ở trong phòng mím môi nhìn ra cửa.
Vừa rồi Tư Mộ Hàn vặn khóa cửa cô đã biết.
Nhưng cô cố ý không đi mở cửa.
Ai bảo anh xấu xa như vậy chứ!
Khoảng năm phút sau.
Tư Mộ Hàn trở lại cửa phòng ngủ, trong tay cầm chìa khóa mở cửa bước vào.
Nguyễn Tri Hạ lườm anh, hừ một tiếng rồi xoay người, không để ý đến anh nữa.
Cô biết ngay anh sẽ làm như thế mà!
Người đàn ông này quá xảo quyệt.
Tư Mộ Hàn đặt chìa khóa lên bàn rồi chậm rãi bước tới.
Chiếc giường trũng xuống, Nguyễn Tri Hạ quay lưng về phía Tư Mộ Hàn, dù không quay đầu nhìn lại cô cũng biết anh đã ngồi lên giường.
Cô lập tức dịch tới sát mép giường.
Tư Mộ Hàn nhìn con người đang vặn vẹo như một con sâu nhỏ thì bất lực mỉm cười.
Nằm lên giường, anh vươn bàn tay to ra và dễ dàng ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn ôm vào lòng, tức giận đến mức cắn lên vai anh.
Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi nói: "Em là mèo sao?"
Cắn mạnh như thế xem ra là giận thật rồi.
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: "Anh là mèo, cả nhà anh mới là mèo!"
Tư Mộ Hàn nghe vậy không kìm được mà bật cười: "Cả nhà anh không phải có cả em sao?"
Nguyễn Tri Hạ không biết nói gì, chỉ càng tức giận hơn.
"Đáng ghét, anh đừng có mà nói chuyện, em không muốn nghe!"
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng và dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, là lỗi của anh."
Anh thổi nhẹ vào tai cô: "Đừng giận nữa được không?"
Nguyễn Tri Hạ lập tức bịt tai lại.
D
Người đàn ông chết tiệt, muốn dùng giọng nói trầm thấp của mình để mê hoặc cô.
Cô còn lâu mới tha thứ cho anh dễ dàng như vậy!
Tư Mộ Hàn bỏ tay cô xuống, đặt đầu lên vai cô, trầm giọng nói.
"Vợ à, anh sai rồi, xin hãy tha thứ cho anh."
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ lúc này chỉ có một câu.
Có giọng hay thì giỏi lắm sao!
Được rồi!
Cô phục.
Cô hoàn toàn xong đời rồi.
Hoàn toàn không có khả năng miễn dịch đối với giọng nói của người đàn ông này.
Lại bị một tiếng vợ của anh làm choáng váng, mất đi lý trí.
Sắc đẹp trước mặt, cô không thể chịu được sự cám dỗ của anh.
Cái đầu nhỏ bất giác gật đầu: "Được."
Nguyễn Tri Hạ muốn khóc quá.
Cô cũng muốn dè dặt hơn, nhưng tiếc là tên này quá hấp dẫn, cô không cầm lòng được.
Tư Mộ Hàn đột nhiên mỉm cười, hôn xuống cổ Nguyễn Tri Hạ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng như mang theo một luồng điện, khiến cả người cô ngứa ngáy.
Cơ thể Nguyễn Tri Hạ run lên.
Mọi thứ như dừng lại.
Cô cứ như vậy ở trong vòng tay của anh.
Tư Mộ Hàn nhận ra nên nụ cười trên khóe miệng anh sâu hơn, anh hôn cô một cách liều lĩnh hơn.
Nguyễn Tri Hạ run rẩy, cuối cùng không chịu được nữa nên nhanh chóng đẩy Tư Mộ Hàn ra, lấy chăn cho người lại.
Cả người được cái chăn bọc lấy.
Tư Mộ Hàn nhìn bóng người đang phồng lên dưới tấm chăn bông, mỉm cười bất lực rồi đưa tay gỡ tấm chăn che trên đầu cô ra.
"Hạ Hạ, ló đầu ra đi, đừng để mình bị ngạt chết."
Giọng nói rầu rĩ của Nguyễn Tri Hạ phát ra từ chiếc chăn: "Không cần."
Cô còn lâu mới ra ngoài.
Người đàn ông không đứng đắn này luôn quyến rũ cố, đáng ghét chết đi được!!
"Ngoan."
Tư Mộ Hàn nhẹ giọng dỗ dành.
"Không."
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng.