Sau khi buông Tư Mộ Hàn ra, cô chạy trối chết vào phòng tắm.
Rửa mặt xong cô đi thẳng đến trường học.
Na
Sau buổi học, Nguyễn Tri Hạ đi chợ quần áo để xem có loại vải nào phù hợp không.
Kết quả là trên đường đi, cô đụng phải người mà cô không muốn gặp nhất.
Ngay khi Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Đinh Uyển Du, cô lập tức quay lưng lại, cô không hề muốn hít thở cùng một bầu không khí với bà ta.
Phải vất vả lắm Đinh Uyển Du mới đợi được cô, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế chứ.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ quay lưng định bỏ đi, bà ta vội vàng hét lên: “Nguyễn Tri Hạ, mày đứng lại, tạo có chuyện tìm mày.”
Nguyễn Tri Hạ mặc kệ, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Đinh Uyển Du vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa nói: “Nguyễn Tri Hạ, tạo có chuyện muốn nói với mày, là về thân thế của mày.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng dừng lại, quay người lại, nhìn Định Uyển Du bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có ý gì?”
Bà ta nhìn thấy cuối cùng Nguyễn Tri Hạ cũng dừng lại thì thở hổn hển.
Bình thường Đinh Uyển Du rất lười biếng, mới đuổi theo Nguyễn Tri Hạ chưa đầy một phút đồng hồ mà đã chịu không nổi rồi.
Bà ta đứng đó, thở hổn hển.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, lại hỏi: “Bà thở đủ chưa?”
Đinh Uyển Du nắm lấy dây đeo vai của chiếc túi và nói: “Mày có biết tại sao ba mày không thích mày không?”
“Tôi không biết, cũng không muốn biết.” Nguyễn Tri Hạ còn tưởng bà ta sẽ nói gì chứ.
Là chuyện này à?
Cô thực sự không muốn biết chút nào.
“Ha ha, mày sợ biết được sự thật chứ gì. Tao cũng không ngại nói cho mày biết sự thật, mày hoàn toàn không phải con gái của ba mày.”
Định Uyển Du mỉa mai nhìn cô: “Năm đó ngày mẹ mày cử hành hôn lễ với Nguyễn Thiên Dân, bà ta đã bị người ta cưỡng hiếp!
Mà mày chính là con của người đàn ông đã cưỡng hiếp mẹ mày hôm ấy.”
“Bà nói bậy!”
Nguyễn Tri Hạ như muốn nổ tung, tức giận nhìn chằm chằm vào Đinh Uyển Du, hận không thể xé rách miệng bà ta ra.
Nói bậy.
Điều này là không thể.
Cô là con gái của Nguyễn Thiện Dân, có điều ông ta không thích cô mà thôi.
Sao cô có thể là con của tên tội phạm cưỡng hiếp được chứ.
Không phải!
“Nguyễn Tri Hạ, mày hãy lập tức bảo Tư Mộ Hàn rút đơn kiện Nhu nhi đi, nếu không tạo sẽ tung đoạn video mẹ mày bị cưỡng bức lên mạng!”
Đinh Uyển Du cũng không nhiều lời, bà ta nói thẳng ý đồ của mình.
Vài ngày trước, bà ta bất ngờ nhận được một gói hàng bí ẩn.
Bà ta mở nó ra và thấy bên trong là toàn bộ quá trình Mộc Tĩnh Uyển bị người ta cưỡng hiếp, ngoại trừ khuôn mặt của người đàn ông bị mờ đi thì khuôn mặt của Mộc Tĩnh Uyển được quay rất rõ ràng.
Đinh Uyển Du suy nghĩ kỹ mà thấy kinh hãi, rốt cuộc ai lại gửi cho bà ta một món đồ kinh tởm vậy.
Rốt cuộc bên kia muốn làm gì?
Bà ta thấp thỏm không yên, đồng thời lại nghĩ ra cách để cứu Nhu nhi.
Đó là phải cầm video này cho Nguyễn Tri Hạ xem và yêu cầu cô bảo Tư Mộ Hàn tha cho Nhu nhi, nếu không bà ta sẽ đưa nó ra ánh sáng.
Bằng cách này, không chỉ Mộc Tĩnh Uyển chết không nhắm mắt mà ngay cả con nhỏ chết tiệt Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ vô cùng xấu hổ.
Dù sao thì cô cũng là con gái của kẻ cưỡng hiếp mà.
Thật sự không ngờ đó.
Bà ta vẫn biết Nguyễn Tri Hạ là con của Mộc Tĩnh Uyển và một người đàn ông khác, nhưng lại không ngờ sự thật của việc này chính là như vậy.
Bà ta vừa cảm thấy sung sướng vừa cảm thấy căm hận.
Không ngờ Nguyễn Thiện Dân lại yêu Mộc Tĩnh Uyển đến nỗi không màng đến chuyện bà ấy bị người khác cưỡng hiếp, nhất quyết lấy bà ấy làm vợ.
Ông ta yêu bà ấy nhiều đến mức ấy ư?
Ngay cả bà ta, cũng bởi vì hưởng ké chút ánh sáng của Mộc Tĩnh Uyển mới có thể mang thai Nhu nhi, cuối cùng thành công gả cho Nguyễn Thiện Dân.
Nhưng ông ta không yêu bà ta.