Hoắc Minh trở về căn hộ.
Ôn Noãn đã tắm xong, không mặc đồ ngủ mà lại mặc chiếc áo sơ mi đen của anh.
Rộng rãi thoải mái, kết hợp với mái tóc đen dài.
Hiệu quả kinh người!
Cô quỳ bên cạnh giường, lấy một lọ sữa dưỡng da thoa lên người. Theo động tác đường cong cơ thể liên tục phập phồng, rất quyến rũ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau.
Anh vòng qua người Ôn Noãn, nhận lấy lọ sữa dưỡng da trong tay cô, thay thế cho đôi tay của cô.
Ôn Noãn khẽ tựa vào người anh, nhẹ nhàng hỏi: " Đi rồi?"
Hoắc Minh "ừ bằng âm mũi.
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Ôn Noấn, chăm sóc bề mặt da mềm mại phía sau cổ cô, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Màu tóc giữ được một ngày thôi đúng không? Sao không gội?"
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy anh thích, mai tôi sẽ gội."
Hoắc Minh nhẹ cười ra tiếng.
Anh chậm rãi thoa cho cô xong, sau đó đẩy cô xuống, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Mái tóc đen dài hòa quyện với ga trải giường, khuôn mặt nhỏ xinh như tranh vẽ, đôi chân mảnh mai mềm mại, quyến rũ lòng người...
Hoắc Minh bị Cố Trường Khanh kích động, không tránh khỏi thô lỗ hơn thường ngày một chút...
Ôn Noãn ôm chặt anh, đôi mắt sáng lạn.
Đợi anh thỏa mãn, đã qua 2 giờ sáng.
Ôn Noãn dựa vào lòng Hoắc Minh, ngửi mùi thơm trên cơ thể anh, cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô bỗng nhớ tới một việc, nhẹ nhàng hỏi anh: "Minh Châu đã lấy số điện thoại của tôi, nếu cô ấy đến nữa thì sao?"
Hoắc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Con bé muốn đến thì để con bé đến thôi."
Ôn Noãn giơ một cánh tay lên. Cô vươn ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vuốt nhẹ sống mũi cao của anh, sau khi do dự một lúc mới hỏi: "Hoắc.
Minh, có nên nói với Minh Châu rằng tôi... tôi và...?
Hoắc Minh mở đôi mắt hẹp dài ra, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Quá khứ của cô và Cố Trường Khanh?”
Ôn Noãn có hơi căng thẳng, không thể nói nên lời.
Hoắc Minh lại nhắm mắt, kéo cô vào lòng, khẽ chạm trán cô nói:"Không cần thiết."
Ôn Noãn cứ nhai đi nhai lại những từ này, không hiểu được ý của anh là gì.
Sau đó, Hoắc Minh Châu lại đến hai lần nữa.
Cũng may là cô ấy không đưa Cố Trường Khanh đến, một mình đến ăn bữa khuya mà thôi.
Hoắc Minh Châu được nuông chiều từ nhỏ nhưng tính cách rất đơn thuần, thậm chí cô ấy còn mang đến một số món quà nhỏ cho Ôn Noãn xúc tiến tình cảm vợ chồng.
Ôn Noãn dở khóc dở cười
Đêm nay cô vừa tiễn Hoắc Minh Châu, Hoắc Minh đúng lúc trở về, anh ngửi thấy mùi thức ăn liền nhăn mày: "Minh Châu đã đến?"
"Làm sao anh biết?"
Ôn Noãn nhận chiếc áo khoác trong tay anh rồi móc nó lên.
Hoäc Minh véo má Ôn Noãn: "Mùi dầu mỡ chiên rán! Bình thường em không thích ăn những món này." Ôn Noãn thích đồ ăn nhẹ, làn da vô cùng mịn màng, Hoắc Minh cho. rằng thói quen này rất tốt.
Ôn Noãn ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hoắc Minh tuổi trẻ dồi dào sinh lực, sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau thì hầu như mỗi đêm đều làm.
Khi Ôn Noãn chủ động, anh liền tưởng cô muốn.
Anh ôm cô, hôn đến nỗi loạng choạng, gần như muốn “tàm ngay tại cửa vào.
Ôn Noãn hôn một hồi, tựa vào sống mũi thẳng tắp của anh rồi thì thầm: “Hôm nay tôi cũng ăn! Ăn ngon lắm, Minh Châu mang nồi chiên không dầu tới.”
Hoắc Minh cảm thấy bất ngờ.
Anh không ngờ Ôn Noấn có thể chơi với Minh Châu, còn bị cô ấy ảnh hưởng.
Danh Sách Chương: