Rời khỏi phòng khám, ngồi vào trong xe.
Đầu Hoắc Minh vẫn còn hơi đau, anh dựa vào ghế sau, vỗ nhẹ cái trán.
Thư ký Trương cầm lọ dầu nóng Vạn Kim liên tục xoa cho anh, vô cùng đau lòng: “Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta tìm một bác sĩ khoa thần kinh đi! Xem ra người nước ngoài này không đáng tin cậy.”
Nghe vậy, Hoắc Minh ngẩn ra một lát.
Anh nói nhỏ: “Lúc ấy trong đầu tôi thật sự đã nhớ lại rất nhiều chuyện, thế nhưng nó lại chỉ như trí nhớ ngắn hạn sau khi uống quá chén vậy, đến lúc tỉnh dậy lại quên hết mọi thứ!”
Đây không phải là vấn đề của bác sĩ thôi miên, đó là vì dây thần kinh của anh bị tổn thương.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chặn tay của thư ký Trương lại, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút thất vọng.
Anh sẽ nuối tiếc nhưng anh hy vọng Ôn Noãn thật sự vui vẻ.
Đúng lúc này, di động của anh vang lên.
Anh nhìn, là Ôn Noãn gọi tới, giọng nói của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng: “Minh, anh vẫn đang ở bên ngoài sao?”
Cơn đau đầu của Hoắc Minh lập tức biến mất.
Anh ngồi thẳng dậy, giọng nói hơi khàn, giọng điệu như đang nói chuyện với người yêu: “Làm sao vậy?”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ. Cô nói: “Bỗng nhiên em muốn làm xíu mại phỉ thúy, anh có muốn ăn không? Nếu anh muốn ăn, giữa trưa em đưa tới công ty nhé?”
Hoắc Minh cảm thấy mũi cay cay.
Anh phải kìm nén hồi lâu mới khiến giọng mình trở lại bình thường: “Vậy giữa trưa anh sẽ chờ em.”
Lúc cúp điện thoại, anh nghĩ, có lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ không được như ý cho lắm.
Thế nhưng cũng không tệ đến mức đó.
Trong lòng anh có cô mà Ôn Noấn cũng muốn được tới gần bên anh. Ở trong lòng cô, anh là người cô muốn quý trọng... Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ hay sao?
Đã tốt hơn nhiều người rồi.
Lúc giữa trưa, Tổng Giám đốc Hoắc được ôm vợ ngủ trưa như mong muốn.
Trong căn phòng nghỉ chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, anh ôm cô, khiến đầu mũi cô bị mùi hương nam tính của người đàn ông bủa vây, lặng lẽ xâm chiếm tất cả trong cuộc sống của cô.
Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, cô thấp giọng hỏi anh: “Anh cảm thấy em nên quyên góp bao nhiêu tiền trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”
Cứ mỗi khi tới dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đây là hoạt động không thể nào thiếu được.
Trước sau có bao nhiêu người là có bấy nhiêu đôi mắt đang nhìn. Ôn Noãn không thích sự nổi bật, cô cảm thấy năm triệu là một con số nằm giữa, có thể vừa túi tiền lại không quá phô trương.
Cô nói với Hoắc Minh.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của cô: “Cũng được!”
Ôn Noãn xoay người dán vào trong lòng anh.
Trong nháy mắt, hai trường đại học kết hợp làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Còn được lên cả hot search. Vì vậy có mức độ quan tâm rất cao ở thành phố B.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: