Mặc dù Ôn Noãn đồng ý hợp tác với cô ta.
Nhưng tóm lại, cô không muốn qua lại với Đinh Tranh quá nhiều, nói vài câu lập tức đuổi người đi!
Lúc Đinh Tranh rời đi trong lòng không cam tâm.
Cô ta ngồi trên xe thầm nghĩ, cho dù cô ta có thể gả đến nhà họ Cố thì cũng thiếu cái gì đó.
Là một đứa bé!
Nhưng cô ta sớm đã bị vô sinh, là tuyệt đối không thể sinh con cho Cố Vân Phàm, cho nên có được một đứa trẻ mang dòng máu của cô ta là việc rất quan trọng...
Đinh Tranh ngồi ngây ra một lúc.
Cô ta nhớ tới đứa con gái mình vứt bỏ năm đó, đúng rồi, cô ta muốn đón nó
Chiếc xe thể thao màu đỏ phóng đi.
Trong sảnh hoa nhỏ lầu hai, Ôn Noãn đứng gần cửa sổ, lặng lế quan sát. Mặt cô không chút thay đổi.
Cô chưa đến mức hận Đinh Tranh, mà đúng hơn là chán ghét.
Cô có thể không chút tình cảm nào đi tính kế Đinh Tranh, chính như cách cô
ta đã từng làm với cô, nhưng lần này người lên kế hoạch chính là Ôn Noãn cô đây, Đỉnh Tranh chỉ là người trong cuộc.
Đinh Tranh lái xe đến một nhà trẻ. Viện trưởng đã gặp cô ta.
Trong phòng làm việc nhỏ hẹp đơn giản, viện trưởng rót cho cô ta một cốc nước lọc, ngồi đối diện có chút khó xử hỏi: "Hôm nay cô Đinh tới thăm con sao?”
Đỉnh Tranh có chút gấp gáp: "Tôi muốn dẫn con bé đi!”
Viện trưởng im lặng.
Đinh Tranh cũng không cảm thấy có gì khác thường, vẫn nói: "Tôi hối hận rồi, tôi muốn đón nó trở về với sống cuộc sống mà nó đáng được hưởng, tôi sẽ nuôi nó như một công chúa! Viện trưởng Vương, cô trả nó lại cho tôi, tôi sẽ quyên góp cho viện năm mươi vạn, đủ để nuôi bọn nhỏ trong hai năm rồi.”
Môi viện trưởng khẽ run lên.
Lòng Đinh Tranh chùng xuống: "Cô đưa con tôi đi đâu rồi?”
"Có người đã nhận nuôi con bé."
"Là ai? Lập tức đòi nó lại cho tôi, nó là con của tôi, làm sao có thể giao cho người khác?"
Viện trưởng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô ấy đẩy cặp kính, giọng nói chậm rãi: "Lúc trước cô Đinh mang con đến, chúng tôi vốn không nên nhận, nhưng cô khăng khăng không muốn đứa bé, hơn nữa lúc đó chúng ta cũng đã ký thỏa thuận, nếu có vợ chồng thích hợp nhận nuôi, có thể cho đứa bé gia nhập gia đình mới."
Viện trưởng đã tìm ra bản thỏa thuận.
Đỉnh Tranh nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận kia...
Đúng vậy, đây quả thật là do cô ta ký.
Nhưng mà vậy thì sao, đứa trẻ là do cô ta mang thai mười tháng sinh ra, người khác không có tư cách có được nó.
Đinh Tranh xé nát thỏa thuận. Cô ta cười lạnh: "Hai trăm vạn, trả đứa bé lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: