Quan hệ của bọn họ không thể kéo dài được.
Hoắc Tây cụp mắt cười tự giễu một tiếng: “Cũng đúng! Để anh ta hận tôi cũng được.”
Như vậy thì có thể hoàn toàn chấm dứt rồi.
Buổi chiều, trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh mắt chiếu lên cơ thể hai người khiến tất cả đều đẹp đẽ.
Bạch Khởi rất muốn cất giấu đi.
Cậu ta không nói gì, chỉ nghiêng người sát vào một bên mặt của Hoắc Tây, cậu ta lẩm bẩm: “Nếu như tôi có thể sống thêm hai mươi năm, tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho chị.”
Nói xong, môi cậu ta hơi cọ vào tai cô.
Hoắc Tây không nói gì cũng không tránh đi. Cô nghĩ nếu như thật sự như thế, có lẽ cô sẽ thật sự sống chung với Bạch Khởi, nhưng cuộc đời này làm gì có nếu như, bây giờ cô chỉ mong cậu ta có thể sống lâu thêm mấy năm nữa thôi.
Cô thấp giọng dịu dàng nói: “Không được nói như thế nữa.”
Giọng Bạch Khởi rất đau đớn: “Chị hiểu rõ mà.”
Bọn họ cứ lặng lẽ dựa vào nhau như vậy rất lâu, cái loại nương tựa lẫn nhau này, trong mắt Trương Sùng Quang qua một lớp kính lại thành một câu chuyện khác.
Giống như nam nữ dây dưa, đang hôn, hoặc là sắp không nhịn được mà làm chuyện nam nữ.
Trương Sùng Quang đứng dưới ánh nắng nhưng không hề cảm nhận được sự ấm áp.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng kính kia, trái tim cứ như mạnh mẽ bị đào ra một khối.
Hoắc Tây và Bạch Khởi...
Bọn họ thường xuyên hôn môi như thế này sao, có phải bọn họ cũng giống như hai người trong quá khứ, đêm nào cũng làm không?
Trương Sùng Quang đưa tay lên hút thuốc.
Nhưng thuốc lá đã bị gió làm tắt mất từ lâu, anh lấy ra bật lửa, ngón tay lại run rẩy đến không tưởng tượng được!
Cuối cùng, cây thuốc lá kia bị anh bẻ gấy!
Rõ ràng sống ở đây là một sự tra tấn với anh, nhưng anh không muốn chuyển đi, dù chỉ cần ngước mắt thôi là có thể nhìn thấy những hình ảnh làm trái tim anh †an nát.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: