Lên trên đó chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu không lên, cô cảm thấy chuyện này có thể sẽ khiến cô ghê tởm cả đời, đây không phải tính cách của cô.
Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn tháo dây an toàn.
Kiều An cũng được coi là một người nổi tiếng, nên Ôn Noãn chỉ cần hỏi thăm một chút thì đã tìm được phòng bệnh của cô ta.
Phòng VỊP cao cấp, cửa phòng không đóng kín, chỉ để hở một khe nhỏ.
Có thể nhìn thấy rõ bên trong, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Ôn Noãn vẫn chưa bước tới, đã nghe thấy giọng hét cuồng loạn của Kiều An, tiếng tranh cãi rất ồn ào.
Ôn Noãn bước tới cửa phòng.
Bên trong trở nên im lặng chết người, chỉ có vài tiếng thở dốc nhẹ.
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa, cô thấy... Thấy Kiều An ôm Hoắc Minh từ phía sau.
Cả người anh căng thẳng, vẻ mặt kiềm chế.
Vẻ mặt thế này của anh, chỉ xuất hiện trước mặt Kiều An thôi.
Đột nhiên...
Hoắc Minh dùng sức đẩy Kiều An ra.
Anh nhìn Kiều An, nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tại sao tôi không nên hận em? Nếu không phải vì em thì hôn nhân đối với tôi vẫn là một điều thiêng liêng, mà không phải trở thành một tờ giấy bỏ đi, một sự trói buộc, càng không phải là cách thức để trói buộc người khác. Kiều An... Em nói xem tôi không nên hận em sao?”
“Đừng hận em! Hoắc Minh... Anh đừng hận em!”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Hoắc Minh không trả lời cô ta.
Kiều An mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhào vào lòng anh, vùi đầu nhỏ vào trong lòng anh.
Cô ta mơ màng nói: “Em biết anh không quên được eml Em biết anh không hề yêu Ôn Noãn!”
Cả người Hoắc Minh run rẩy. Kiều An cười khúc khích: “Nếu anh yêu cô ta thì sẽ không đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cô ta! Hoắc Minh, em biết
năm xưa anh muốn cầu hôn em, anh đã đo chiếc nhẫn kim cương đó trên ngón áp út của em... Phải không?”
“Cho nên, anh sẽ không bao giờ cưới cô tai”
Hoắc Minh đẩy cô ta ra lần nữa.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Bố mẹ anh và Minh Châu đều thích cô ấy, tại sao tôi lại không cưới cô ấy được?”
Có tiếng "Bụp" ở ngoài cửa!
Ôn Noãn đánh rơi tập tài liệu đang cầm trên tay!
Danh Sách Chương: