Đúng lúc này, người giúp việc đưa trà nhài lên.
Nhưng Hoắc Tây chưa uống ngay, cô khế cười, nói: “Cô nói rất đúng, không có ai sẽ yêu ai mãi mãi cả! Thế nhưng cô Hà, tôi nghĩ nếu Trương Sùng Quang yêu cô thì cũng đã đồng ý cho cô một thân phận từ lâu rồi không phải sao? Cũng đâu cần để cô phải... cống thân phận chưa được cưới vào cửa mà ở đây sử dụng quyền lợi của bà cả, khiến cho tôi biến thành người như kẻ thứ ba vậy chứ?”
Mặt Hà Lộ đỏ bừng lên, cô ta muốn phản bác lại nhưng không thể bật ra dù chỉ một chữ.
Người giúp việc đứng bên cạnh suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nên thế này mới đúng, sướng chết cô ấy rồi!
Hoắc Tây cũng không muốn đợi lâu, cô nhận lấy khăn mặt người giúp việc đưa tới, lau qua mặt mũi, nhẹ giọng nói: “Thông báo với ông chủ rằng tôi đã tới đây, nếu anh ấy không tiện thì lần sau tôi lại đến.”
Người giúp việc xúc động tới mức không biết phải làm thế nào mới tốt.
Hoắc Tây đã đứng dậy, đi về phía cửa, không hiếu chiến.
Phía sau truyền tới giọng nói tức giận muốn hộc máu của Hà Lộ: “Anh ấy sẽ không thay đổi ý định đâu, anh ấy đã không còn yêu cô nữa rồi.”
Thân hình Hoắc Tây hơi khựng lại.
Một lát sau, giọng cô truyền tới từ xa xôi: “Trương Sùng Quang thuê cô mất bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Hà Lộ tái nhợt.
Đôi môi cô ta giật giật, định nói gì đó nhưng Hoäắc Tây đã rời khỏi biệt thự, chỉ chốc lát sau trong sân đã vang lên tiếng khởi động của xe ô tô, từ từ rời xa.
Hoäc Tây đã đi rồi.
Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ sát đất, im lặng nhìn chiếc ô tô con kia biến mất trong tâm mắt của mình.
Hà Lộ tới báo cáo với anh.
Cô ta đẩy cửa vào phòng sách, chỉ thấy cuốn sách tên “Tự chủ” đang nằm lộn xộn trên sô pha, mà chủ nhân của cuốn sách thì đang đứng bên cửa sổ, im lặng không biết suy nghĩ điều gì.
Thực ra cô ta biết, anh đang nghĩ đến Hoắc Tây.
Điều này khiến Hà Lộ vô cùng khó chịu, cô ta nhẹ nhàng bước tới, đứng sau lưng anh khế gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Trương.”
Trương Sùng Quang không lên tiếng.
Hà Lộ không nhịn được mà nói chuyện: “Nếu anh không yêu cô ta, vậy đừng nên để cô ta tiếp tục xuất hiện trong thế giới của anh nữa, ví dụ như đổi bảo vệ ở cửa hay đổi người giúp việc trong nhà đi, đương nhiên cô ta sẽ không thể đến gần anh.”
Nói xong, ngực cô ta phập phồng kịch liệt.
Có một chút hối hận, nhưng cảm giác kích động còn nhiều hơn cả, cô ta gần như buột miệng thốt ra: “So với cô ta, một người độc thân chưa có con cái như em thực ra càng hợp chăm sóc cho anh hơn.”
Đến lúc này Trương Sùng Quang mới lên tiếng.
Anh vừa lên tiếng là lời nói ra đã đầy hương vị châm chọc: “Cô đang nói cô phù hợp để chăm sóc một người tàn phế hơn?”
Hà Lộ rưng rưng nước mắt: “Em thích anh.” “Thích, tôi...?”
Trương Sùng Quang gắn từng chữ lặp lại hai chữ này, giọng điệu trào phúng, anh hỏi ngược lại: “Là thích con người tôi hay thích tiền của tôi? Hà Lộ... Mục đích tôi chỉ tiền để thuê cô về đây là để cô giúp tôi ngăn cản Hoäc Tây, không phải để cô biến tôi thành một thằng ngốc.”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: