Ôn Noãn cũng cảm thấy khó chịu.
Sau khi cô hẹn hò với Hoắc Minh, anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô quên mất mối quan hệ thỏa thuận giữa họ.
Anh nói anh tan ca cô hiểu được, nhưng cô cũng biết loại tăng ca như tối nay anh toàn toàn có thể sắp xếp vào thời gian khác, anh cho cô leo cây cũng bởi vì cô không đáng để anh coi trọng, Ôn Noãn cô cũng chỉ là người phụ nữ lên giường với anh mà thôi!
Còn xa hơn thế nữa, tất nhiên là không rồi!
Một việc nhỏ vô nghĩa như vậy đã khiến Ôn Noãn tỉnh ral
Bây giờ cô mới hiểu, đêm đó khi cô hỏi anh có muốn kể cho Hoắc Minh Châu nghe chuyện quá khứ của cô với Cố Trường Thanh hay không, Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết!”
Đúng vậy, thực sự không cần thiết!
Bởi vì cô, Ôn Noãn, căn bản không nằm trong kế hoạch cuộc đời anh, bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên chơi đùa
mà thôi, lúc chán thì tan, chỉ có cô đề cao chính mình!
Ôn Noãn thật ngưỡng mộ bản thân, từ đầu đến cuối cô không hề mất bình tĩnh.
Hoắc Minh yên lặng nghe.
Ôn Noãn nói có lý, anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Im lặng thật lâu.
Hoắc Minh lặng lẽ nói: "Được rồi! Là tôi đã vượt quá giới hạn!"
Anh đạp nhẹ chân ga, khởi động xe.
Trên đường đi, trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai có ý định mở lời trước...
Sau khi trở về căn hộ, Hoắc Minh bước vào phòng sách.
Thực ra anh không có việc gì để làm, anh chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Lúc yên tĩnh, trong đầu anh tràn ngập hai câu nói của Khương Duệ.
[Anh Minh, em nghiêm túc đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn, hãy nhường cô ấy cho em. ]
[ Em thật lòng! ]
Hoắc Minh rất thích Ôn Noãn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai với cô, anh đã 28 tuổi, nếu muốn kết hôn thì dựa trên điều kiện của anh, anh đã sớm có một trai một
gái. Nếu sau này tách khỏi Ôn Noãn...
Liệu cô có chấp nhận Khương Duệ không?
Hoắc Minh bị khả năng này làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại không có cách nào phát tiết.
Anh ngồi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ. Ôn Noãn đã ngủ rồi, để đèn ngủ nhỏ, mông lung.
Hoắc Minh cũng không có tâm trạng đi tắm, chỉ nằm bên cạnh cô.
Ôn Noãn nằm nghiêng, không phản ứng.
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, thế là ôm cô từ phía sau, hôn lên tai cô, trêu chọc cô... Nếu lúc bình thường thì Ôn Noãn sẽ rất dễ động tình, nhưng lúc này cô lại không có cảm giác gì.
Cô không từ chối, thậm chí còn quay người tùy theo anh.
Cô tận lực với nghĩa vụ của mình, làm anh hài lòng.
Hoắc Minh có nhu cầu nhiều hơn nam giới bình thường, hầu như đêm nào anh cũng muốn, sau khi ở cùng Ôn Noãn, mặc dù đêm nay có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đó...
Đợi đến lúc anh động tình đến cùng cực, lại phát hiện Ôn Noãn đang thất thần.
Mặt cô vùi vào gối, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh vòng tay qua bờ vai gầy gò của cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi, ít nhiều gì cũng có chút bất mãn.
Ôn Noãn mở to đôi mắt mơ hồ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ xem sáng mai nên làm món gì cho bữa sáng.”
Hoắc Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hồi lâu.
Đột nhiên, anh lật người qua cạnh cô, bình tĩnh lại một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Em muốn gì thì làm cái đó! Tùy eml"
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ của cô lên.
Một lúc sau, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hoắc Minh đang tắm, anh ở trong đó khoảng hai mươi phút mới đi ra, cả người bao phủ bởi hơi nước ẩm ướt và lạnh lẽo.
Đèn ngủ đã tắt, Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô biết tối nay anh sẽ không ôm cô nữa, cũng tốt thôi, bớt việc.
Danh Sách Chương: