Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nụ hôn đã đẩy ông đi xa hơn.

Rõ ràng ban đầu ông chỉ muốn giúp cô dễ chịu hơn một chút.

Ông hôn sâu hơn, bắt đầu xoa nắn chơi đùa với cơ thể của cô, người phụ nữ đã say ngoan ngoãn nghe theo cơ thể mình và tận hưởng.

Lửa tình cháy bỏng, ông nằm bên cạnh cô, không ngừng gọi tên cô. “Minh Châu... Minh Châu...” Cô tỉnh táo lại một chút.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ông trong ánh sáng mờ ảo, sau đó lại chợt hoảng hốt.

Là Lục Khiêm...

Tại sao ông ấy lại đến đây?

Không phải họ đã chia tay rồi sao? Sao ông lại vào được nhà của cô?

Minh Châu lắc đầu, nhưng đầu óc cô lúc này không thể suy nghĩ được như bình thường, cô chỉ biết là cô không muốn bị ông ôm... Không đúng, bọn họ không nên tiếp tục mối quan hệ thân mật như vậy nữa.

Cô đột ngột đẩy ông ra, nhưng không thể xuống giường.

Lục Khiêm nằm phía trên cô, động tình không thể kiềm chế.

Tình dục đang trên đà bùng nổ.

Ông muốn chiếm giữ cô, thực sự rất dễ dàng.

Minh Châu không chịu nổi quay mặt sang một bên, che kín đôi mắt mình, khe khẽ thì thầm: “Lục Khiêm, tại sao tôi lại thích ông cơ chứt”

Toàn thân Lục Khiêm cứng đờ. Tất cả tình dục, xúc động, tất cả đều tan thành mây khói. Chỉ còn lại áy náy.

Ông nhấc mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu, lúc này cảm xúc của cô với ông chỉ còn lại oán hận, không còn dù chỉ một tia tình yêu lúc trước.

Lục Khiêm không cam lòng. Ông kéo tay cô ra, nằm trên người cô, tùy tiện hôn cô, Minh Châu khóc.

Nước mắt chảy dài hai má, xuống cổ, cuối cùng rơi xuống làn da của họ, lạnh như băng.

Mắt Lục Khiêm cũng hơi nóng lên.

Ông biết cô đã hơi tỉnh táo, thế nhưng cô không muốn đối mặt với ông.

Ông áp sát vào phía sau tai cô, giọng khàn khàn: “Minh Châu, em nói chuyện với anh đi được không? Đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau! Khi anh gọi điện đến em luôn bận rộn nhiều việc, không nói với nhau được mấy câu, anh muốn gặp em em lại phản cảm, em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”

Câu cuối cùng vừa dứt, trái tim đau nhói lên.

Trong bóng tối, Minh Châu im lặng nghe ông nói.

Nhưng cô không có ý định đáp lại ông, bởi vì đã quá muộn rồi.

Trong hiện thực, làm gì có nhiều tình yêu gương vỡ lại lành như vậy.

Cô lặng lẽ đẩy ông ra, kéo chăn lên, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc cũng viết hai chữ từ chối... Lục Khiêm nhìn mà đau lòng, tay ông với vào chăn, cởi cúc áo của cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK