Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô giả vờ như không thèm để ý: “Tạm được!”

Tạm được...

Lục Khiêm lặp đi lặp lại hai chữ này trong lòng, híp đôi mắt đen nhánh lại, hỏi một câu đáng lẽ nên hỏi lúc lên giường tối qua: “Cả năm nay em xem mắt không ít lần, từng làm với ai chưa?”

Ông hỏi vô cùng thẳng thừng.

Thật ra là chưa từng có... nhưng cô không muốn nói với ông, nếu nói thật thì khác nào bảo cô đang chờ ông, cô lựa chọn im lặng...

Lục Khiêm rít điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài khóa chặt cô.

Cô cảm thấy bị áp bức nên muốn bỏ chạy.

Lục Khiêm vươn một tay ra vây cô vào trong lòng, tay kia thì vứt tàn thuốc đi. Ông cúi đầu, ghé vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Có lợi hại như tôi không?”

Hoắc Minh Châu vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lục Khiêm còn khó chịu hơn cô, bàn tay nắm lấy cái eo thon siết chặt.

Một tay đã mò vào trong quần áo cô... “Lục Khiêm!”

“Ông đang làm gì? Đây là ban công, sẽ bị người ta nhìn thấy!”

Lục Khiêm ung dung giày vò cô, cho dù trán ông cũng đã rịn mồ hôi nhưng vẫn cố chấp giày vò cô, bắt cô nói thật.

“Nói, thật sự có làm sao?”

Hoắc Minh Châu nhỏ giọng kêu thất thanh: “Không có! Không có người khác!”

Cô nói xong thì không nhịn được nữa, nước mắt đong đầy hốc mắt.

Lục Khiêm nhẹ nhàng hôn hai hàng nước mắt của cô, xoay người lại khẽ đè cô xuống, làm cô thoải mái một lần...

Sau khi kết thúc, cô quay mặt sang chỗ khác: “Ông đủ chưa!”

Lục Khiêm không dám lưu luyến, ông còn quá nhiều chuyện phải làm, chỉ là không buông bỏ được, không khỏi ghé sát vào tai cô để lại một câu nói: “Tối hôm qua rất thoải mái!”

Cô chợt đẩy ông ra, hoảng loạn bỏ đi. Tròng mắt đen của Lục Khiêm căng ra. Cô vẫn luôn đi xem mắt, cùng biết bao người đi ăn uống xem phim, không phải là ông không ghen, mà là không thể ngăn cản.

Ông cũng không dám chắc chắn rồi có ngày cô sẽ vừa ý người nào không.

Dù sao tính tình cô trẻ con.

Ông cho cô sự tự do, thật ra là đang rất mạo hiểm, nếu cô thật lòng vừa ý ai, qua đêm với người đó thì Lục Khiêm nghĩ, chắc đời này mình không thể nào quên nổi.

Không phải trách cô, mà là hận bản thân!

Nhưng cô không có...

Cô nói không có thì ông sẽ tin.

Lục Khiêm lại châm một điếu thuốc, khói thuốc tràn ngập trong phổi, ông có loại thỏa mãn khó nói nên lên, sự thỏa mãn này thậm chí còn khiến ông hưng phấn hơn sự

thoải mái sinh lý tối qua...

Bọn họ đã xảy ra quan hệ nên lúc gặp mặt lần nữa không khỏi có hơi gượng gạo.

Người nhà họ Hoắc cũng nhìn ra nhưng chỉ giấu trong lòng...

Đến chiều, Hoắc Minh và Lục Khiêm bàn bạc xong chuyện.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK