Bây giờ cậu ta có qua lại nghiệp vụ với Hoắc Minh, chẳng qua chỉ để tránh Ôn Noãn mà thôi, trên thương
trường là một cái vòng dù sao hai nhà cũng có qua lại.
Hành động đó của Cố Vân Phàm khiến Khương Duệ bật cười.
Trong đêm đông, cậu ta quay đầu lại nhìn chiếc Hammer rời đi, nhẹ giọng nói: "Khá giống với anh lúc trẻ! Ôn
Noãn, đến bây giờ mị lực của em cũng không giảm."
Tay của Ôn Noãn để trong túi áo, cười nhạt: "Đừng đùa nữa Khương Duệt! Chuyện này trở về tôi sẽ nói với Minh."
Khương Duệ gật đầu.
Cậu ta giúp Ôn Noãn mở cửa xe, nhưng tay lại dừng lại.
Cả người cậu ta dừng lại ở đó, rất nhẹ nói: "Năm đó anh dũng cảm theo đuổi em, thật ra đang mang không ít phiền phức cho em, Ôn Noãn xin lỗi nhé!"
Ôn Noãn nghe xong lòng chua xót.
Thích một người có gì sai chứ?
Nhưng mà bây giờ bọn họ đều có gia đình riêng, nếu như vậy cũng không thích hợp để nói, cô chỉ mỉm cười với cậu ta: "Đều là chuyện quá khứ rồi!"
Sau đó, cô lên xe!
Xe hơi màu đen chạy đi, Khương Duệ đứng nguyên tại chỗ rất lâu...
Qua mấy năm nay tất cả mọi người đều cảm thấy cậu †a đã buông bỏ, nhưng mà chỉ có cậu ta biết thật sự thích một người sao nỡ buông xuống chứ, vợ của cậu ta dịu dàng xinh đẹp nhưng tình cảm sao có thể quyết định được bằng vẻ bề ngoài chứ.
Nhưng mà dù cho nói thích cũng không phù hợp nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng đi vào mối quan hệ bình thường...
Vì cuộc sống mà nôn nóng kiếm sống.
Sự bồng bột, nông nổi của những năm khi còn trẻ, cuối cùng lại trở thành hồi ức của thiếu niên.
Ôn Noãn ngồi trên xe.
Cô từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hình bóng của Khương Duệ từ từ trở nên nhỏ.
Trong lòng cô dù sao vẫn đau nhói.
Hoắc Tây dựa vào cô, đôi mắt to vô tội đáng yêu, nôn nóng nói: "Bố đẹp trai với chú Khương Duệ."
Ôn Noãn có chút bật cười.
Cô hôn vào khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tây, lại kề sát rất dịu dàng nói: "Mẹ không thích người khác!"
Từ đầu đến cuối người cô thích là Hoắc Minh.
Trẻ nhỏ luôn dễ dỗ, Hoắc Tây vui vẻ.
Cô bé đột nhiên đỏ mặt, nói nhẹ với Trương Sùng Quang: "Cái đó, sau này cậu cũng không được thích người khác."
Trương Sùng Quang thở mạnh cũng không dám.
Bạn nhỏ lớp lá cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Cậu nhóc không lên tiếng, Hoắc Tay đưa ngón tay ra ngoắc với cậu nhóc.
Con dấu này đã quyết định rồi.
Bắt đầu từ bây giờ, Trương Sùng Quang chính là của cô bé rồi!
Ôn Noãn nhìn, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, trái lại cô có sửa chữa quá nhiều, chút nữa cô còn phải thương lượng với Hoắc Minh, sau này không thể để cho Hoắc Tây lén bế Sùng Quang đến phòng cô bé ngủ nữa.
Cô đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.
Là tin nhắn, người nhắn là Cố Vân Phàm.
Giọng điệu của cậu ta cũng khá không khách sáo. [Từng có tình cảm với Khương Duệ? Nhìn không ra đó tổng giám đốc Ôn]
Ôn Noãn cảm thấy cậu ta nhàm chán.
Cô không sợ đắc tội Cố Vân Phàm, trên tay cô có thứ
Cố Vân Phàm muốn... Không sợ anh ta không tuân theo sự điều phối và điều khiển!
Phía bên đó, Cố Vân Phàm ngồi trong xe.
Đợi một lúc lâu, Ôn Noãn cũng không trả lời tin nhắn, cậu ta không cam tâm gọi đến.
Hay lắm, cô đã cho cậu ta vào danh sách đen!
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: