Đối với người trong nhà, Hoắc Kiều vẫn luôn là cô gái nhỏ quen được nuông chiều.
Mọi người đều thương cô.
Cô chạy tới ôm An Nhiên, nũng nịu nói: "Cảm ơn chị dâu! Chị là nhất!"
An Nhiên khẽ xoa đầu cô.
Khương Lan Thính đứng bên cạnh xấu hổ thay cô: "Đường đường là phụ nữ cao tận mét bảy mà đòi trốn vào lòng chị dâu chỉ cao mét sáu của em, có biết xấu hổ không vậy hả!"
Hoäc Kiều quay sang làm mặt quỷ với anh.
Cô tiếp tục ở bên cạnh An Nhiên, tựa người vào vai cô ấy, ăn đồ ăn vặt mà An Nhiên đút cho, còn không quên dè bỉu Khương Lan Thính: "Anh ghen ty với em chứ gì! Em có anh hai còn anh thì không! Em có chị dâu còn anh thì không!"
Khương Lan Thính cũng không hề tức giận.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, thật ra anh rất thích mỗi khi Hoắc Kiều làm nũng, nhưng cô thật sự rất ít khi làm vậy, có thể bởi vì ngoại hình quá xinh đẹp, giống như anh vừa nói, cô cao hơn mét bảy... Do đó bình thường không dễ gì có cơ hội làm nững, khi làm người yêu của anh, có lẽ cô muốn bày ra dáng vẻ quyến rũ của mình, cho nên những hành động đáng yêu, làm nũng đều bị bỏ qua.
Nhưng anh lại thấy rằng cô đáng yêu hơn là quyến rũ.
Lúc này, hai mắt Khương Lan Thính đong đầy tình cảm, anh nói với vợ của mình: "Nhưng anh lại có một người vợ rất đáng yêu."
Mười giây sau, Hoắc Kiều mới chợt nhận ra mặt cô đã đỏ bừng.
Đồ ăn vặt trên tay cũng không còn ngon lành gì nữa, cô lắp bắp nói: "Chị Hồng và chị dâu còn đang ở đây đấy!"
"Vậy chúng ta về khách sạn rồi nói nhé?” Lúc Khương Lan Thính đã nổi hứng cợt nhả thì quả thật không phải người nữa rồi, An Nhiên nghe không nổi nữa, bèn quay sang hỏi Hoắc Kiều: "Bình thường có
phải em không chống cự nổi cậu ấy không?"
Hoắc Kiều thành thật nói: "Trước kia đúng là như vậy, nhưng bây giờ thì không như thế nữa!"
An Nhiên liếc mắt nhìn Khương Lan Thính một cái, hàm ý thâm sâu.
Cô nhớ lại những lời riêng tư mà chồng mình, Hoắc Doãn Tư, đã nói với cô ở trên giường, anh nói: "Tên họ Khương kia nếu không phải kiểu mặt người dạ thú thì làm sao có thể tán đổ em gái anh?"
An Nhiên cực kỳ tán thành với nhận xét này.
Khương Lan Thính quả thật rất đẹp trai, thật ra vẻ ngoài của anh ta cùng một loại với Hoắc Doấn Tư, là diện mạo kiểu công tử quý tộc chuẩn mực, cả người
không chê vào đâu được, vô cùng hoàn mỹ!
Nhưng tính tình của anh ta không hề giống Hoắc Doãn Tư, không tốt tính cho lắm!
An Nhiên nghĩ đến chồng mình, lại nhìn sang Khương Lan Thính, ánh mắt anh ta nhìn Hoắc Kiều rất khác, là một thứ tình cảm gì đó rất sâu đậm, hoặc là thích thú.
Thật sự không giống một cặp vợ chồng lâu năm chút nào!
An Nhiên nghĩ, náo loạn ồn ào một trận, vậy mà vẫn có thể tìm về được cảm giác yêu đương như thuở nào!
Cô ấy vốn định ít nhất cũng phải ăn một bữa cơm với Hoắc Kiều, nhưng đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại, nói đứa nhỏ cảm thấy không khỏe, đòi ngủ cùng mẹ... Hoäc Doãn Tư đã sắp xếp máy bay tư nhân cho cô về.
Hoắc Kiều nói toạc bí mật ra: "Là anh hai muốn ngủ với chị thì có!"
Mặt An Nhiên đỏ bừng cả lên.
Khương Lan Thính giữ lấy gáy Hoắc Kiều, nói với chị Hồng: "Phiền chị Hồng đưa cô ấy về khách sạn, tôi phải chở chị dâu đến sân bay."
Mặc dù ở nhà có lái xe, nhưng với tư cách là con trai trong nhà, anh vẫn nên làm những việc này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: