Y tá và nhân viên điều dưỡng giật nảy mình, lập tức chạy theo sau. Nhưng An Nhiên lại chạy vào thang máy ngay trước mặt hai người, nhìn thấy ô số hồng trên thang máy hiện số một đi xuống, nhân viên điều dưỡng vội vàng gọi cho thư ký Nghiêm.
“Thư ký Nghiêm, cô An đi rồi!”
“Còn đang truyền nước, đột nhiên cô ấy rút ống dẫn chạy mất.”
Thư ký Nghiêm là người làm việc chuyên nghiệp, một ít chuyện này không làm khó được chị.
Chị động viên ngay: “Cô cứ đợi ở bệnh viện đi, tôi sắp xếp người đi tìm.” Nhân viên điều dưỡng rất biết ơn.
Thư ký Nghiêm cúp điện thoại, chị than nhẹ một tiếng rồi đẩy cửa lớn của phòng họp.
Hoắc Doãn Tư đang mở cuộc họp cổ đông, những lão già của nhà họ Hoắc đều tham gia, bao gồm của Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh, ngay cả Ôn Noãn có năm phần trăm cổ phần cũng ở đây.
Vì hạng mục Lybia, cổ đông đang rất căng thẳng.
Không ai đồng ý cho Tổng Giám đốc Hoắc ra ngoài hơn một năm.
Hoắc Thị sẽ lộn xộn lên hết mất!
Nhưng rõ ràng nhất, Hoắc Doãn Tư đã quyết định, lại còn thuyết phục được các vị cổ đông, đương nhiên người phản đối nhiều nhất thật ra lại là người nhà họ Hoắc.
Hoắc Doãn Tư đã đến tuổi này rồi, không ở yên còn muốn chạy đi đâu.
Mặc kệ chuyện chung thân đại sự hả?
Nhưng trước mặt người ngoài, Hoắc Minh sẽ không phản đối con trai, ít nhất ông cũng đứng ở phía trung lập, chỉ có Ôn Noãn hiểu rõ ông.
Đúng lúc này, thư ký Nghiêm ghé vào tai anh ấy nói nhỏ: “An Nhiên đã rời khỏi bệnh viện rồi, Tổng Giám đốc Hoắc, có cần cho người đi tìm không, hoặc tôi đi tìm một chút."
Hoắc Doãn Tư hơi bất ngờ.
Anh ấy hằng giọng, thấp giọng nói: “Sao cô ấy lại rời khỏi bệnh viện?”
Thư ký Nghiêm không trả lời mà chỉ nhìn anh ấy.
Hoắc Doãn Tư hiểu ra ngay.
Anh ấy không chịu gặp An Nhiên, cô ấy lại chạy đi tìm anh ấy, tâm trạng anh ấy hơi phức tạp nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói: “Nếu cô ấy đã đi ra ngoài, vậy thì không cần quan tâm cô ấy nữa.”
Thư ký Nghiêm nhẹ nhàng nháy mắt.
Hoắc Doãn Tư giống như mất kiên nhẫn: “Chị ra ngoài trước đi!”
Thư ký Nghiêm gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài, lúc chị đóng lại cửa phòng họp thì nghĩ: Có vẻ An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoắc đã hoàn toàn nghiêm túc rồi! Không thể nói là Tổng Giám đốc Hoắc ác độc, chỉ có thể nói là trái tim đã nguội lạnh rồi.
Chị quay lại phòng làm việc của mình, làm việc một lúc, cuối cùng chị vẫn không yên tâm đi xuống phòng khách tầng một.
An Nhiên ngồi ở kia.
Vì biết thân phận của cô ấy nên nhân viên lễ tân không dám thông báo cho cô ấy.
An Nhiên ngồi một mình ở một góc hẻo lánh trên ghế sofa, hai tay ôm chính mình, trên người cô ấy vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, vì quá gầy nên nhìn rất trống trải.
Thư ký Nghiêm thấy hơi không đành lòng.
Nhưng chị vẫn lại gần, ngồi bên cạnh An Nhiên, chị nhàng vuốt tóc An Nhiên rồi thấp giọng nói: “Có lẽ Tổng Giám đốc Hoắc đang có rất nhiều việc nên sẽ không có thời gian đâu.”
Chị nói rất uyển chuyển, nhưng An Nhiên vẫn hiểu.
Cô ấy nói nhỏ: “Chị cũng thấy em không cần thể diện nữa đúng không? Thật ra đến em cũng thấy thế, nhưng em... Không muốn từ bỏ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: