Lúc đó cô đưa Miên Miên trốn trong hầm an
toàn, Miên Miên được cô ôm chặt, chắc là không sao.
Cô hỏi xong, Hoắc Minh và ôn Noãn đều im lặng một lúc.
Trái tim Hoắc Tây trầm xuống, cô túm lấy cánh tay Hoắc Minh rồi vội vàng hỏi: “Bố, Miên Miên đâu ạ!”
Hoắc Minh biết không giấu được cò.
Ông khẽ nói, vẻ mặt ông ở giây phút đó khiến ông trông già đi mười tuối, ông nói: “Miên Miên đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng lúc đó tiếng nố lớn… thính lực ở một tai của Miên Miên chịu tốn thương, có khả năng không thể phục hồi lại như cũ.”
Hoắc Tây ngây người.
Một tai của Miên Miên không nghe được nữa… sao lại như vậy?
Cô xốc chăn lên xuống giường, giày cũng không kịp xỏ đã chạy ra ngoài, trên người có vết thương cộng với thời gian dài bắp thịt chưa hoạt động, vừa xuống giường cô suýt thì ngã, đi đường liêu xiêu lảo đảo.
Hoắc Tây đấy cửa phòng bệnh VIP bên cạnh ra.
Cô trông thấy, cô trông thấy Miên Miên ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt ngơ ngác, cô bé mặc
bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn còn sót lại tro tàn của đám cháy, trong đôi mắt to của cô bé còn có nét hoảng sợ.
Cô nghe thấy, Miên Miên hỏi Trương Sùng Quang ở bên cạnh bằng giọng run run: “Bố, tai này của con mãi mãi không nghe thấy nữa đúng không!”
Cô trông thấy, Trương Sùng Quang ôm lấy cô bé, thân mình run rẩy.
Người Hoắc Tây cũng đang run rấy.
Vì sao, vì sao rõ ràng người phạm phải sai lầm là Trương Sùng Quang, cuối cùng người chịu tổn thương lại là Miên Miên… Miên Miên mới 10 tuổi, con bé có thiên phú đàn dương cầm cao như thế, cô bé nói sau này cô bé muốn làm nghệ sĩ dương cầm sổ một thế giới, cô bé muốn trở thành niềm tự hào của người Hoa.
Bây giờ một tai của Miên Miên không nghe được nữa.
Hoắc Tây đang nắm tay nắm cửa, cô nhẹ nhàng buông ra, cánh cửa dao động một tiếng.
Trương Sùng Quang ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt cô, Hoắc Tây không nhìn anh, trong mắt cô chỉ có Miên Miên của cô… Miên Miên cũng đã nhìn thấy cô, cô bé ngân ngấn nước mắt giống một con mèo con rồi gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
Hoắc Tây run run môi, chậm rãi đi qua.
Miên Miên nhào vào lòng cô.
Cô bé run lẩy bấy trong lòng cô, cô bé sợ lắm, cô bé sợ chết và càng sợ không nghe được.
Hoắc Tây ôm chặt cô bé, cô kìm nén lại rồi khẽ nói: “Không sao rồi Miên Miên, mẹ đây! Mẹ đây con.”
Miên Miên khóc to.
Cũng chỉ có bản thân họ biết, lúc đó nguy hiểm và tuyệt vọng cỡ nào, nếu không phải sau cùng Hoắc Tây mở song cửa đó ra rồi ôm Miên Miên trốn vào cái hầm đó, có lẽ bọn họ đã chẳng còn lại gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: