Giọng nói của anh ám ách đến lợi hại: “Cô giáo Ôn, có thời gian thì cùng nhau uống một chén?”
Ôn Noãn nhìn chăm chú phía trước.
Một lát sau cô nghiêng đầu, thoáng mỉm cười: “Không muốn đi cho lắm! Luật sư Hoắc, ngủ ngon.”
Nói xong, cô kéo cửa sổ xe lên.
Lái xe rời đi trước mặt Hoắc Minh...
Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng, không phải anh thật sự muốn tình một đêm với cô, mà là trông thấy cô khiến anh cảm thấy rất thú vị, lại rất muốn ôm lấy cô.
Tâm trạng này giống hệt như hồi anh mới quen biết cô.
Hứng thú và nhiệt tình không hề giảm bớt đi chút nào.
Vừa rồi ở phòng bao, anh có hỏi Ôn Noãn vào ban đêm có nhớ đến anh hay không, Ôn Noãn không trả lời.
Anh biết, chắc chắn là có.
Bởi vì anh... Cũng nhớ cô... Nhớ đến độ cơ thể đều đau nhức...
Ôn Noãn lái xe về nhà.
Ngừng xe, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Bạch Vi, lúc này thì Bạch Vi đã khởi động máy.
Bạch Vi chẳng hề để ý. Diêu Tử An không biết lần mò kiểu gì mà lại tìm được đến tận khách sạn, hắn đánh nhau với Cảnh Sâm, còn tuyên bố phải giết chết Cảnh Sâm.
Nhưng nhà họ Cảnh nào phải dạng vừa, Diêu Tử An không làm gì được!
Tâm trạng Bạch Vi khá tốt: “Ôn Noãn, tớ sẽ không bao giờ quên được cái vẻ mặt đó của Diêu Tử An... Ha ha... Quá xuất sắc, thực sự vô cùng xuất sắc!”
Cô ấy nói rồi lại nghiến răng nghiến lợi.
“Chán cơm thèm phở, ai mà chẳng làm được!” “Bạch Vi tớ đây không thiếu người theo đuổi.”
Ngoài miệng thì nói gay gắt thế nhưng Ôn Noãn biết trong lòng cô ấy đang rất đau.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đang ở đâu? Tớ qua đón.”
Giọng Bạch Vi hơi khàn: “Ở Cục cảnh sát!”
Ôn Noãn:...
Cô lại khởi động xe, chạy đến Cục cảnh sát.
Cuối cùng Diêu Tử An và Cảnh Sâm đã trở mặt thành thù, đánh đến độ cả hai đều mặt mày bầm dập sưng tấy, Ôn Noãn thấy thì rất bội phục Cảnh Sâm, trận chiến này hơi bị tốn kém.
Diêu Tử An trông hệt như gà trống bại trận, không có vẻ gì là vui mừng khi nhận được tin vui là có con trai cả.
Hắn bị đánh bầm dập, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Danh Sách Chương: