Đại sảnh lầu một.
Người làm đang thu dọn đồ đạc, bà Hoắc và Minh Châu với cả Thước Thước đều không có ở đây, Lục Khiêm có chút thất vọng, nhanh chân đi ra gặp người kia, ông ấy bất giác khẽ kêu: “Minh Châu.”
Trời chiều tối, bà Hoắc đã lên xe.
Tiểu Thước Thước ngồi trên đầu gối bà ấy, Minh Châu đang định lên xe.
Lục Khiêm tiến lên, giữ cửa xe, xoa đầu Tiểu Thước Thước trước, nhẹ nhàng nói: “Phải nghe lời mẹ nhé.”
Lục Thước ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu bé trông rất giống người nhà họ Lục, nhưng tính cách thì nhỏ nhẹ, giống Minh Châu.
Lục Khiêm lại nói với câu với bà Hoắc.
Bà Hoắc nói với con gái: “Con đi nói chuyện với cậu ấy đi"
Bà ấy nhìn thoáng hơn, cũng là vì Hoắc Chán Đông thổi gió bên gối mấy lời hay ho, cũng đại khái hiểu được tâm ý của con gái, không buồn quản bọn họ nữa.
Cứ như vậy, Minh Châu bị Lục Khiêm kéo lên xe.
Ông ấy tự lái xe mình, lái một lúc, Minh Châu không nhịn được lại châm chọc ông ấy: “Ông Lục, chú còn tìm tôi làm gì? Không phải chú coi trọng sự nghiệp của mình nhất sao? Không phải chú vì sự nghiệp mà ngay cả thân thể cũng nguyện ý dâng hiến sao?”
Tuy biết ông ấy không yêu cô Lam.
Nhưng cô ấy vẫn ghen.
Ông ấy nói, ông ấy tán thưởng sự độc lập của cô Lam.
Lục Khiêm nghe ra được chút ghen tuông, cười nhạt: “Ghen rồi sao?”
Minh Châu không chịu nói gì thêm, cô ấy dựa vào ghế, yên lặng nhìn từng áng mây hồng ngoài cửa xe.
Cô ấy không muốn có liên quan gì đến ông ấy, nhưng bọn họ đã có con.
Lúc xe dừng lại, ánh mắt cô ây có chút chua xót, đưa mắt nhìn qua, thì ra ông ấy đưa cô đến bên bờ sông, bèn thấp giọng nói: “Lục Khiêm, rốt cuộc chú muốn làm gì?”
Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Ông ấy nhìn cô gái nhỏ của mình, thật ra cô ấy cũng không còn trẻ nữa, tuy xinh đẹp nhưng chắc chắn không còn nơn nớt, khóe mắt ít nhiều cũng có thể nhìn ra dấu vết năm tháng.
Nhưng ông ấy lại yêu thương cô ấy.
Ông ấy học theo cô ấy dựa vào ghế, tay tim kiếm tay cô ấy, khẽ vuốt ve.
Ông ấy nói: “Ôn Noãn gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói một vài chuyện em đã trải qua mấy năm nay.”
Có vài lời, ông ấy khó mà nói thành lời.
Minh Châu sinh ra trong gia đình giàu có, nếu không phải thích chú Lục ông ấy đây thì cả đời này có thể cô ấy cũng không cần phải chịu khổ, có thể nói toàn bộ những đau khổ của cô ấy đều xuất phát từ ông ấy.
Minh Châu muốn rút tay về, nhưng ông ấy không cho.
Ông ấy khẽ xoa nước mắt nơi khóe mắt cô ấy, thấp giọng nói: “Tôi không đính hôn, hủy rồi, sợ em không vui.”
Trong lòng cô ấy khẽ run, nhưng vẫn không nói gì.
Lục Khiêm không giải thích quá nhiều, ông ấy chỉ là nhân cơ hội hiếm có này, khế ôm lấy vai cô ấy.
Con trai của ông ấy và cô ấy cũng đã mấy tuổi rồi, nhưng bọn họ thực sự ở bên nhau cũng chưa đến nửa năm, lại còn ở riêng hai nơi.
Ông ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy, dường như là hối hận.
Nhưng ngẫm lại, ông ấy lại không có lựa chọn nào. khác...
Đêm khuya, Hoắc Minh dỗ Tiếu Hoắc Tây xong.
Quay về phòng ngủ, Ôn Noãn đang tắm rửa, cả người thoải mái nhẹ nhàng, cô ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, anh không kìm lòng được đi qua ôm eo cô từ phía sau, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có thể ở riêng với em rồi”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: