Cô ấy nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó đứng dậy, bộ quần áo bệnh nhân vẫn cực kỳ trống trải.
Thư ký Nghiêm biết lựa chọn của cô ấy.
Chị nhẹ nhàng thở dài: Đứa ngốc, biết rõ hy vọng xa vời cũng không biết tính toán cho bản thân một chút!
Nếu như vậy còn chưa phải yếu thì cái gì mới là thật? Dù chị tiếc nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của An Nhiên. An Nhiên nói: “Em về bệnh viện đây!”
Thư ký Nghiêm muốn gọi xe đưa cô ấy đi, nhưng An Nhiên từ chối: “Em đi xe buýt về là được.”
Thư ký Nghiêm không yên tâm: “Chị tự đón xe cho em.”
Đang nói chuyện thì có một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Thư ký Nghiêm! Cháu là thư ký An đúng không!”
Thư ký Nghiêm quay người nhìn thấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn đến họp nên không thể ăn mặc tùy tiện như bình thường, bà mặc một chiếc váy công sở đen dài đến đầu gối.
Tóc dài màu nâu được búi lên.
Ngón giữa đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy nhìn rất sang trọng, là món quà Hoắc Minh mua tặng vào ngày kỷ niệm ba mươi năm.
An Nhiên chăm chú nhìn Ôn Noãn.
Cô ấy thấy không tự nhiên, dù đối phương rất dịu dàng, nhưng bà là mẹ của Hoắc Doãn Tư.
Mà cô ấy còn đang mặc quần áo bệnh viện.
Có lẽ Ôn Noãn nhìn ra sự mất tự nhiên của An Nhiên, bà mỉm cười nhìn cô ấy: “An Nhiên, bác muốn nói chuyện với cháu, có được không?”
An Nhiên hơi run lên.
Không đợi cô ấy nói gì, thư ký Nghiêm đã đẩy và quyết định thay cô ấy: “Tiện! Cực kỳ tiện! Bây giờ An Nhiên cũng không có việc gì! Bà chủ, tôi dẫn bà qua phòng khách!”
Ôn Noãn vẫn mỉm cười: “Tôi sẽ đưa cô ấy đi! Thư ký Nghiêm, cô giúp An Nhiên mua một bộ quần áo mới đi... Èm, chắc cô cũng biết số đo của cô ấy rồi, tính tình Hoắc Doãn Tư không tốt, thích sai bảo người khác!”
Thư ký Nghiêm lại nghĩ đến ngày mưa to kia.
Chị chăm chú nhìn người phu nhân dịu dàng xinh đẹp trước mặt, nhưng chị không dám xem nhẹ và chậm trễ một chút nào.
Tổng Giám đốc Hoắc nhỏ đúng là người tài trong người tài, nhưng nói về khả năng, bà chủ vẫn hơn.
Thư ký Nghiêm lập tức đi làm ngay.
Ôn Noấãn vuốt nhẹ cánh tay của An Nhiên, thân thiết nói: “Đi thôi!”
Thế là, nhân viên ở đại sảnh của Hoắc Thị lại được thấy phép màu, lúc đầu An Nhiên đã chắc chắn bị đuổi rồi, nhưng bây giờ mẹ của Tổng Giám đốc Hoắc nhỏ lại ra tay, hơn nữa có vẻ bà rất thích An Nhiên.
An Nhiên cũng rất bình thường mà!
Chẳng lẽ An Nhiên đã bỏ bùa từ lớn đến nhỏ cả nhà họ Hoäc sao?
Một lúc sau, Ôn Noãn đưa An Nhiên vào một phòng khách rất lịch sự tao nhã, nhìn cách bài trí là biết không dùng để tiếp người ngoài, thư ký ở bên ngoài lập tức đưa trà lài mà Ôn Noãn thích đến.
Ôn Noãn cười nhạt: “Mang một ly sữa bò đến cho An Nhiên đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: