Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Triệu cảm thấy không đúng, đến nhìn thì ngây người: “Cô chủ, sao cô khóc vậy?”

Minh Châu lau nước mắt. Cô nói: “Không khóc! Gió thổi vào mắt thôi!” Lão Triệu trừng mắt, nhìn thấy bức thư kia, ông ấy chợt nhặt lên.

Minh Châu chậm rãi nhận lấy, sau đó từ từ xé nát, cô vừa khóc vừa cười: “Chú Triệu, sau này cứ xem như người này không tồn tại đi.”

Cô biết bệnh của ông. Có thể không khỏe lại được. Có thể sẽ chết!

Nhưng quyết định của ông ấy, có lẽ là, đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không để cô thấy.

Lục Khiêm, ông đúng thực tàn nhẫn... Minh Châu nghẹn ngào: “Chú Triệu, đi khám thai sản với tôi đi!”

Lão Triệu chợt run lên, im lặng dìu cô rời đi.

Sau này, chuyện này không ai nhắc đến nữa.

Tiếp sau đó, Hoắc Minh từng đi kiểm tra, đêm đó bệnh tình Lục Khiêm chuyển biến xấu... Thư ký Liễu liên lạc với bác sĩ bên Thụy Sĩ, đưa người đi ngay trong đêm.

Chỉ để lại một bức thư cho Minh Châu.

Lúc Lục Khiêm đi, là rời đi không mang theo hy vọng gì.

Lần gặp mặt cuối cùng, ông không muốn để Minh Châu nhìn thấy.

Lục Khiêm, biến mất khỏi nhà họ Hoắc, biến mất khỏi thành phố B.

Gần như tất cả mọi người đều mau chóng quên đi, từng có một người như vậy.

Chỉ có Thước Thước nói mớ lúc ngủ, sẽ gọi bố.

Kể từ hôm đó, Minh Châu không gọi đến số của Lục Khiêm, cũng không liên lạc với thư ký Liễu, cô thực sự xem như người đó không tồn tại...

Thu đi đông đến. Đêm ba mươi, cả nhà họ Hoắc đều ở nhà lớn. Trong nhà đông con nít, ồn ào náo nhiệt.

Tuu Minh Châu khẽ cười, nhưng dù sao trông cũng cô đơn, Ôn Noãn càm thầy buồn nhất.

Hoắc Minh ôm vai cô. Im lặng an ủi.

Hoäc Chấn Đông gọi mấy đứa nhỏ đến, lần lượt cho tiền mừng tuổi, bao lì xì nào cũng phình dày.

Tiểu Sùng Quang là nhiều nhất.

Hoắc Chấn Đông xoa đầu cậu bé, yêu thương nói: “Sùng Quang biểu hiện tốt nhất, là tấm gương cho em trai em gái.”

Tiểu Hoắc Tây vểnh miệng nói: “Cháu cũng làm tốt! Cháu còn giúp Doãn Tây thay tã nữa!”

Tiểu Doãn Tư ra sức gật đầu.

Hoắc Chấn Đồng lại cho Tiểu Hoắc Tây một bao lì xì.

“Vốn dĩ là ông nội định lén cho cháu đấy.”

Tiểu Hoắc Tây vui vẻ cầm lấy.

Chỉ có Lục Thước ngồi ở hành lang, im lặng nhìn bên ngoài...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK