Ôn Noãn cực kỳ khó chịu: “Hoắc Minh, là anh không cần tôi, bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?”
Thang máy đi xuống phát ra tiếng vang trâm nhe...
Thời gian dài đằng đẳng, gian nan.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Minh mới mở miệng, giọng khàn đặc đến nỗi không nhận ra.
"Ôn Noãn, tôi cần!"
Ôn Noãn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.
Hoắc Minh lặp lại lần nữa.
"Tôi cần!"
Sắc mặt Ôn Noãn lập tức tái nhợt.
Cô không những không vui mà ngược lại càng thêm đau lòng.
"Hoắc Minh... Bây giờ anh nói cần tôi chỉ vì tôi và Cảnh Từ đang ở bên nhau! Nếu không phải tôi đang hẹn hò, nếu tôi vẫn còn độc thân, anh sẽ chỉ chơi trò mạo hiểm thử
thách lời thật lòng với tôi trong một phòng bao nào đó, hoặc nổi hứng lên hẹn hò với tôi một lần mà thôi!”
Chóp mũi trắng nõn của Ôn Noãn đã ửng hồng.
Giọng cô càng lúc càng buồn bã: “Anh không thích tôi, chỉ là lòng tự trọng của anh đang quấy phá mà thôi.”
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.
Cô bước đi nhanh hơn, như thể đang chạy trốn điều gì...
Cô đã chia tay với Hoắc Minh được một thời gian, nhưng dù sao anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tháng nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Mỗi đêm trong phòng ngủ đều tràn ngập lời cầu xin ướt át...
Làm sao cô có thể quên đi dễ dàng như vậy được? Ôn Noãn lên xe, tay cầm vô lăng vẫn đang run rẩy.
Khoảnh khắc này, cô hận Hoắc Minh vô cùng, thậm chí còn hận hơn cả khi anh nói anh không thể chol
Anh coi cô là gì?
Nói không cần là không cần, đến khi nhung nhớ thì lại nhặt lên...
Coi Ôn Noãn cô là gì? Là gì!
Nhưng không có giây phút nào cô nhận ra rõ ràng hơn chính lúc này rằng cô vẫn còn thích Hoắc Minh!
Ôn Noãn dựa lưng vào ghế, cảm thấy bất lực bủa vây. Cửa xe mở ra.
Hoắc Minh đứng ở ngoài xe, khàn giọng nói: "Ôn Noãn, xin lỗi!"
Anh muốn chạm vào cô.
Nhưng hành động của cô giống như phản xạ có điều kiện, tát anh một cái...
Chát. Hai người đều sững sờ.
Ôn Noãn che lòng bàn tay còn nóng rát của mình, nhỏ giọng xin lỗi: “Luật sư Hoắc, xin lỗi.”
Danh Sách Chương: