Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, vén váy cô lên, hôn cô với giọng hàm hồ: “Hai tiếng nữa chúng sẽ không lên lầu đâu.”

Ôn Noãn nửa tin nửa ngờ.

Cô chỉ cảm thấy anh tràn đầy tinh lực, mặc dù có lúc kiềm chế không làm đến cuối nhưng anh cũng muốn yêu thương cô.

Một tiếng sau... Ôn Noãn năm trong lòng anh, cắn môi: “Hoắc Minh, đồ khốn!”

Anh đã thỏa mãn.

Anh nắm lấy tay cô và dịu dàng xoa nhẹ: “Bụng em hiện giờ chưa to lắm, sau này lớn rồi thì sẽ bất tiện.”

Ôn Noãn không thật sự tức giận.

Cô yêu Hoäc Minh sâu sắc, hơn nữa anh đang ở độ tuổi sung mãn nhất của cuộc đời.

Cô cũng muốn anh được thoải mái.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cô nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa em giải thích thế nào với Hoắc Tây?”

Hoắc Minh hôn cô: “Để anh nói! Ôn Noãn của chúng ta phải làm một người mẹ tốt.”

Lời trêu chọc của anh khiến Ôn Noãn đỏ mặt.

Làm gì có đàn ông ngày nào cũng lẳng lơ như anh.

Nhưng cô lại thích.

Ôn Noãn không biết Hoắc Minh lừa gạt Hoắc Tây như nào, dù sao sau đó Sùng Quang đều phải dành hai tiếng mỗi ngày làm việc với Hoắc Minh trong phòng sách.

Chưa kể Hoắc Tây, ngay cả Ôn Noãn cũng thấy rất khổ sở!

Buổi tối, Ôn Noãn dạy Hoắc Tây chơi dương cầm.

Có một vị khách đến nhà, đó là Lục Khiêm từ thành phố C, cậu của Ôn Noấn.

Ôn Noãn khá bất ngờ.

Hoắc Tây đang ngồi trước đàn đã nhảy lên, chạy vào vòng tay của Lục Khiêm, hôn ông ấy một cái thật mạnh: “Cậu ngoại!”

Lục Khiêm hôn lại cô bé.

Ông ấy sờ nắn người Hoắc Tây, mỉm cười nói với Ôn Noãn: “Chăm sóc tốt

lắm. Ôn Noãn rót trà cho ông ấy: “Sao đột nhiên cậu đến thành phố B?”

Khuôn mặt hiền lành của Lục Khiêm nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu đến đón Minh Châu và Thước Thước sang ăn Tết ở thành phố C.”

Ban đầu Ôn Noãn dự định đưa họ qua bằng máy bay riêng của nhà họ Hoắc.

Không ngờ Lục Khiêm lại đến tận nơi đón.

Cô nhớ đến nỗi đau của Minh Châu phải nếm trải, còn có những khó khăn của Lục Khiêm thì lệ đong đầy khóe mắt: “Tốt quá, cùng nhau đón năm mới! Phải rồi, Minh Châu đâu?”

Lục Khiêm cười nhạt: “Cậu qua thăm con trước rồi mới đón hai mẹ con cô ấy sang bên kia.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK