Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không miễn cưỡng đối phươn, bản thân anh ấy cũng không ăn... Lúc lên xe, An Nhiên nói: “Anh không ăn thêm chút à? Hoäc Doãn Tư, anh không cần phải như vậy với em.”
Hoắc Doãn Tư chăm chú nhìn tình hình trước mặt, cười khẽ: “Em không đói, anh lấy đâu ra tâm trạng để ăn cơm!”
An Nhiên hơi xúc động.
Dọc đường, anh nhận được mấy cuộc gọi, vài cuộc gọi đầu tiên là của Tư Văn Lễ, nói chung là muốn An Nhiên dự tang lễ của Tư Văn Hùng, làm tròn đạo hiếu, cuối cùng bị Hoắc Doãn Tư chặn lại hết.
Giọng anh hờ hững và xa cách: “Chú hai Tư, tuy An Nhiên đã đính hôn với cháu, nhưng chúng cháu vẫn chưa chính thức làm đám cưới, nên cô ấy sẽ không tới đám ma của nhà họ Hoắc đâu, hơn nữa... Sức khỏe cô ấy cũng yếu, không nhìn cảnh đó được, chú hai Tư đừng ép nữa!”
Tư Văn Lễ liên tục thuyết phục, nhưng Hoắc Doãn Tư không hề dao động.
Cuộc gọi cuối cùng đến từ Hoắc Minh, Hoắc Minh đi thẳng vào vấn đề: “Doãn Tư, có chuyện gì thế? Có tí chuyện mà con cũng không giải quyết được, còn để loại như Tư Văn Lễ dí tới tận đây à? Bố nói cho con biết, vợ con không có quan hệ gì với nhà họ Tư, nhà chúng ta đủ sức nuôi An Nhiên và Lâm Hi, chứ không cần gì từ nhà họ Tư hết... Mẹ con nói đúng, hồi bé không ăn được hạt gạo nào của ông †a, sao giờ phải đốt tiền vàng rồi để tang ông ta hả, nghĩ hay thật!”
Hoắc Doãn Tư đáp ừm: “Con nói rồi, đúng vậy, An Nhiên không đi!”
Anh cúp máy, quay sang nhìn An Nhiên, đúng lúc đèn đỏ.
Anh năm chặt tay An Nhiên: “Bố cũng nghĩ như anh, không cho em đi! Em đừng để bụng chuyện này, chỉ cần nhà ta không đồng ý, nhà họ Tư cũng không dám làm gì đâu.”
An Nhiên khẽ gật đầu...
Tuy cô vẫn bình tĩnh, nhưng Hoắc Doãn Tư cũng biết cô cần ở một mình. Sau khi về, anh làm luôn mấy việc như tắm cho Trà Sữa, kiểm tra bài tập của Nữu Nữu.
Trà Sữa được nuôi tròn quay, trông không khác gì chó bull Pháp nhỏ.
Hoắc Doãn Tư tắm cho nó, chó con rất ngoan, hai đứa bé đứng cạnh, hào. hứng quan sát.
“Bố ơi, con muốn sờ lỗ nhỏ này của nó ạ.”
Hoắc Doãn Tư nhìn rồi mỉm cười, để Lâm Hi sờ thử.
Trà Sữa có vẻ cạn lời.
Nữu Nữu đã hiểu ít chuyện nên cười không ngừng... Hoắc Doãn Tư bảo cô bé đi chơi piano. Giữa tiếng piano, anh sấy lông cho Trà Sữa.
An Nhiên ở trong phòng ngủ tầng hai, ngồi ngoài sân thượng, im lặng ngắm sao trời.
Cô có thể nghe thấy hết tiếng động ở tầng dưới.
Sao băng lướt qua...
Một vòng tay ấm áp ôm cô từ phía sau, người cô hơi cứng đờ. Một lúc lâu sau, cô quay đầu nhìn Hoắc Doãn Tư, anh dịu dàng nói: “Anh tranh thủ lên xem em thế nào.”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
An Nhiên vuốt nhẹ gương mặt tuấn tú của anh: “Em không sao! Hoäc Doãn Tư, hồi nấy anh thấy sao băng không?”
“Anh không thấy!” Hoắc Doãn Tư bước lên trước, để cô tựa vào ngực mình, cùng ngắm sao trời
với cô... Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng nói: “Chắc mẹ em tới đây thăm em, nên những người khác không thấy được.”
Bây giờ An Nhiên rất độc lập.
Hiếm khi cô dựa dẫm vào anh, nhưng giờ cô lại tựa vào ngực anh như trẻ con, hỏi bằng giọng hồn nhiên: “Thật ạ?”
“Thật mài! Bà ấy đến thăm bé cưng của bà ấy, cô ấy sống rất tốt, cưới được một người đàn ông đáng tin!”
An Nhiên nhíu mày, cười: “Anh mạnh miệng thật!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: