Hoắc Minh quay về văn phòng.
Một giờ sau, một phần tài liệu được đặt trước mặt anh... Sở Liên, 22 tuổi.
Từ nhỏ bị đưa tới Lao Sơn, lúc 12 tuổi cha mẹ nuôi đều qua đời, sau đó ăn nhờ ở đậu.
Thám tử thuần thục lấy một điếu thuốc lá ra, ngậm trên môi: “Lúc cô gái này 16 tuổi đã có vài chuyện không hay xảy ra, cho nên lúc gia đình sinh ra tìm được cô ta cũng không muốn nhận cô ta về.”
Chuyện không hay...
Hoắc Minh đoán được đại khái...
Người nọ thấy anh không nói lời nào, đành hỏi: “Xử lý như thế nào? Đưa người tới đây sao?”
“Không cần!”
Hoắc Minh lạnh lùng mở miệng: “Tìm cho cô ta một công việc bình thường, không cần nhắc tới tôi!”
Dù sao anh cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, phần ái mộ trong mắt Sở Liên anh cũng có thể nhìn ra được. Cho nên mặc dù anh có vài phần đồng tình nhưng tuyệt không muốn dính vào đồ mặn, dù sao Ôn Noãn cũng sẽ khó chịu với anh cực kỳ.
Anh và Ôn Noãn làm vợ chồng đã hơn nửa năm, tính tình của cô anh cũng hiểu được đôi phần.
Tính chiếm hữu rất mạnh!
Xử lý xong, anh ngồi một mình trong văn phòng, yên lặng xuất thần.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn lất phất bay.
Anh nhìn lại tình cảm của chính mình.
Về Kiều An đã chết và người vợ hiện tại, Ôn Noãn... Anh nghĩ ít nhiều gì anh cũng thích Ôn Noãn, cho dù sự yêu thích này phần lớn đến từ bề ngoài của cô!
Chờ anh hoàn hồn đã là 9 giờ.
Trời đêm đen nghịt chỉ có tuyết rơi tạo thành từng chấm trắng.
Hoắc Minh cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng, lái xe quay nhà họ Hoắc. Trên đường về anh thấy một nhà cửa hàng bán hoa còn mở cửa, bỗng nhiên dừng lại, vào mua một bó hoa hồng màu sâm panh.
Anh nghĩ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích hoal
10 giờ đêm, xe anh dừng ở trước cổng nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đã tắt đèn, trong phòng khách u ám, Hoắc Minh cởi áo khoác đang định lên lầu, bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngay giữa đại sảnh: “Đi chỗ nào đấy, muộn thế này mới biết đường về!”
Vừa nói xong, ánh đèn bừng sáng.
Trong lúc nhất thời Hoắc Minh chưa kịp thích ứng, anh nâng cánh tay lên che, một lúc lâu sau mới quen dần.
Hoắc Chấn Đông ngồi ở trên sô pha, gác chân, vẻ mặt không được vui: “Còn biết đường về sao? Nếu bố là vợ con, nhất định không cần con nữal... Ồ? Còn biết mua hoa sao, vợ con mà cần một bó hoa của con à?”
Hoắc Minh bất đắc dĩ: “Bố! Có việc gì ngày mai hãng nói!”
Anh đang định lên lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: